Ngay từ khi bào thai được hình thành, cha mẹ sẽ di truyền cho con mình những yếu tố về ngoại hình như chiều cao, màu tóc, màu mắt, màu da,… và một số bệnh lý liên quan đến gen di truyền.
Nhưng bạn có biết, ly hôn cũng có thể di truyền được từ thế hệ này sang thế hệ khác. Điều đó có nghĩa là, nếu trong gia đình có bố mẹ ly hôn thì sau này những đứa con lập gia đình cũng có khả năng sẽ ly hôn. So với những đứa trẻ sống trong gia đình hạnh phúc, đứa trẻ sinh ra trong gia đình có bố mẹ ly dị có khả năng hôn nhân đổ vỡ cao hơn. Liệu có phải do cách nuôi dưỡng, giáo dục của hai trường hợp trên có sự khác biệt?
Theo các nhà nghiên cứu, nguyên nhân của tình trạng trên không liên quan nhiều đến cách nuôi dưỡng. Nói cách khác, nguy cơ ly hôn tăng lên có thể đã được mã hóa sẵn trong gen.
Tiếp đó, các nhà nghiên cứu đã phân tích số liệu dân số từ gần 20.000 cặp vợ chồng tại Thuỵ Điển từng được nhận con nuôi khi còn nhỏ để phân tích vai trò của yếu tố di truyền đóng vai trò ra sao trong việc làm tăng khả năng ly hôn của các cặp vợ chồng. Kết quả, nhóm đối tượng này có quá khứ ly hôn hoàn toàn tương đồng với cha mẹ đẻ và anh chị em ruột hơn là cha mẹ nuôi, mặc dù họ được nhận nuôi từ khi còn rất nhỏ.
Tiến sĩ Jessica Salvatore, chuyên ngành tâm lý học tại Đại học Virginia Commonwealth (Mỹ), cho rằng điều này chắc hẳn sẽ gây ngạc nhiên cho rất nhiều người, bởi nó chống lại tư tưởng khá phổ biến rằng con cái sinh ra trong gia đình có cha mẹ ly hôn là do ảnh hưởng nếp sống và có xu hướng thực hiện các hành vi giống cha mẹ mình.
Tuy nhiên, Tiến sĩ Jessica Salvatore cũng nhấn mạnh yếu tố di truyền chỉ góp phần gia tăng nguy cơ ly hôn chứ không có nghĩa là những người có cha mẹ chia tay nhất định sẽ ly hôn trong tương lai.
Nhưng cũng không phủ nhận rằng yếu tố môi trường nuôi dưỡng cũng ảnh hưởng đến việc ly hôn về sau. Trên thực tế, nghiên cứu cũng tiến hành kiểm tra dữ liệu từ hơn 80.000 người trưởng thành đã từng sống với mẹ đẻ và cha dượng khi còn nhỏ.
Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra có mối tương quan giữa tỷ lệ ly hôn của người tham gia khảo sát với tỷ lệ ly hôn của cha đẻ, người mà họ không sống cùng. Tuy nhiên, cuộc sống hôn nhân mới của mẹ đẻ (với cha dượng) là một yếu tố ảnh hưởng mạnh mẽ tới hôn nhân hạnh phúc của họ sau này. Điều này cung cấp thêm một số bằng chứng cho thấy môi trường sống thời thơ ấu có ảnh hưởng đến hạnh phúc hôn nhân của đứa trẻ sau này.
Tiến sĩ Jessica Salvatore cũng hy vọng rằng nghiên cứu của bà có thể giúp mọi người hiểu rõ hơn về nhiều khía cạnh cũng như lường trướcnhững yếu tố có thể khiến các cặp vợ chồng đi đến đổ vỡ hôn nhân.
Đồng thời, kết quả của nghiên cứu cũng là cơ sở để các chuyên gia tâm lý tham khảo và đưa ra lời khuyên đối với các cặp vợ chồng đang có nguy cơ tan vỡ. Nghiên cứu được thực hiện tại Thụy Điển (đất nước có độ tuổi kết hôn trung bình khá cao và tỷ lệ ly hôn cũng ở mức cao), do vậy tiến sĩ Salvatore không thể chắc chắn rằng những phát hiện này sẽ đúng với mọi quốc gia, nền văn hóa.
Như vậy, theo như kết quả nghiên cứu trên cho thấy gen di truyền ít nhiều có liên quan đến hành động ly dị nhưng không phải là yếu tố quyết định tình trạng hôn nhân của mỗi người. Mà môi trường sinh sống, cách giáo dục và suy nghĩ của mỗi người vẫn là một trong những yếu tố ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc hôn nhân của mỗi người.