Có lẽ cái suy nghĩ phụ nữ luôn cần một chỗ dựa, cần một vòng tay ấm khi đông về, cần một bờ vai để dựa khi mệt mỏi đã có phần xưa cũ. Phụ nữ thời nay tự hào khẳng định rằng, họ không ngại cô đơn. Thậm chí, trong cái thời ế là xu thế này, phụ nữ còn xin tự nguyện mắc “chứng bệnh” nghiện cô đơn.
Nếu vài chục năm trước ở Việt Nam, người ta còn đang vất vả vận động các gia đình để đẩy lùi nạn tảo hôn. Ấy vậy mà chỉ chục năm sau, người ta lại lo sốt vó khi các chị em cứ thản nhiên ế từng ngày. Phải chăng ngày xưa đàn bà ngại cô đơn, thời nay đàn bà… nghiện cô đơn?
Bây giờ, nhu cầu được cô đơn của chị em ngày càng cao. 25 – 26 tuổi chưa có mảnh tình vắt vai cũng là chuyện thường, 30 – 35 chưa lập gia đình cũng chẳng phải chuyện hiếm. Người ta chẳng tha thiết yêu đương, ngày đi làm, tối về ngủ, rảnh thì đi cafe chém gió, đi du lịch xả stress với bạn bè,… Thế chẳng phải là tự nuông chiều, tự yêu thương bản thân rồi sao. Cô đơn cũng chỉ là chuyện vặt!
Hội chị em ngày nay hiện đại từ tư duy đến lối sống, không những hiện đại mà họ còn ưu tú. Họ có công việc, có tiền và sự thành đạt ấy khiến họ có tham vọng vươn lên hơn. Khi người phụ nữ theo đuổi sự nghiệp thì thời gian cũng rời bỏ họ. Một ngày chỉ có 24 giờ, mười mấy tiếng đồng hồ dành cho công việc, thêm vài tiếng để ngủ vậy là hết một ngày. Guồng quay công việc cứ thế cuốn họ đi khiến chị em chẳng rảnh rang lấy một phút, thế thì thời gian đâu mà nhận ra mình cô đơn.
Thậm chí, nhiều người còn thú nhận áp lực công việc quá căng thẳng khiến họ chỉ muốn được ở một mình để thư gian. Họ cũng chẳng có nhu cầu chia sẻ vì chưa chắc người ta đã nghe, hoặc nghe chắc gì đã hiểu.
Cô đơn lâu dần rồi cũng thành quen. Rồi những yếu tố tác động bên ngoài khiến chị em mất đi niềm tin vào tình yêu, hôn nhân. Cứ như thế, chị em phụ nữ thành lập hội cô đơn ăn đời ở kiếp với nhau.
Phụ nữ nghiện cô đơn, đáng lo hay đáng mừng? Tất nhiên là cả hai rồi. Cũng mừng một chút vì họ đã độc lập hơn, thoát được tư duy phong kiến của các cụ thời trước. Nhưng cũng lo chứ, người phụ nữ sinh ra là để được yêu thương, người phụ nữ có thiên chức làm mẹ, vậy mà họ đang tự xa rời những điều đó.
Một vài năm nữa, có khi nào thế giới sẽ mất đi các bản tình ca, chuyện tình Romeo và Juliet sẽ chỉ là cổ tích, chuyện tình Ngưu Lang – Chức Nữ sẽ biến thành hoang đường,… vì phụ nữ đâu cần tình yêu đôi lứa.
Nhưng hãy thử một lần yêu, hãy thử một lần “cai nghiện” cô đơn để thấy rằng, cuộc sống này cần lắm sẻ chia và kết nối, cuộc sống này là để yêu thương.