Tôi kém anh 5 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học thì theo anh về làm dâu. Yêu nhau hơn 1 năm trước đó, ngày nào anh cũng lèo nhèo đòi cưới nhưng tôi không chịu vì còn đi học. Nói thật anh đòi cưới nhiều, đôi lúc tôi cũng thấy hơi phiền nhưng lại nghĩ anh yêu tôi nhiều nên mới thế.
Gia cảnh nhà anh rất tốt, anh là con trai út, các chị đều đã đi lấy chồng, bố mẹ anh là công chức về hưu, bản thân anh cũng kiếm ra tiền. Anh bảo với tôi, cưới về tôi cứ sinh cho anh một thằng cu, con hĩm đã, xong bao giờ đi làm thì làm, không phải lo. Bố mẹ chồng tôi cũng hiền, tôi vốn nghĩ cuộc đời mình thế là may mắn, ai ngờ đâu…
Chồng tôi ghen ghê lắm, mà anh toàn ghen vớ vẩn, lung tung. Thấy tôi nói chuyện với người khác giới cái là lồng lộn lên, có khi tôi ra đường, nhìn thấy mấy anh hàng xóm cười mà chào hỏi về anh cũng khó chịu. Anh bảo chỉ có loại đàn bà hư hỏng thấy trai mắt mới sáng lên thôi. Biết tính anh thế, tôi hạn chế tiếp xúc với tất cả mọi người. Cưới hơn 1 năm tôi sinh con, rồi 6 tháng ở nhà trông con nữa, dường như tôi không đi đến đâu cả, suốt ngày loanh quanh trong nhà, cùng lắm là về đến ngoại. Tôi chán lắm, sống chết đòi đi làm, anh không cản được nên thu xếp cho tôi làm ở một công ty người bạn.
Tôi vốn có chút nhan sắc, sinh con xong càng mặn mà hơn, thế nhưng chính vì thế nên tôi khổ. Ai mà trót khen tôi một câu là về chồng đè tôi ra tra khảo, đánh đập, có lần anh còn xưng mày tao, chửi tôi là loại lăng loàn, có chồng rồi mà suốt ngày “đong giai”, trong khi tôi thề chưa bao giờ có cử chỉ nào quá đáng cả.
Anh tàn độc, cay nghiệt, đánh tôi chỉ đánh vào người, những chỗ không ai thấy. Mỗi lần tắm, vạch người ra nhìn những vết bầm tím chồng chất nhau, tôi đau đớn đến ứa nước mắt.
Nhà tôi có một em trai, vừa ra trường được anh xin cho vào một công ty rất tốt, mà mỗi lần anh về nhà tôi đều tỏ ra chiều chuộng tôi hết mực, vì thế trong mắt mọi người anh là người hoàn hảo lắm. Cũng vì anh tạo ra vỏ bọc tốt như vậy nên tôi chẳng hé răng tâm sự với ai được một lời. Mỗi ngày, tôi đều thấy cuộc sống của mình như địa ngục, bản thân tôi cũng không còn tình cảm gì với chồng nữa bởi thói ghen tuông mù quáng của anh đã bóp nghẹt tình yêu của tôi rồi, tôi nên làm sao bây giờ đây?