Con gái, hãy tự biết yêu bản thân mình trước khi đợi người khác đến yêu mình, nghe em! Là con gái, em hãy mạnh mẽ và độc lập, hãy tự lo cho cuộc sống của mình. Muốn ăn gì tự lo lấy, đừng đợi ai mua cho mình cả, đói mà chết đấy!
Muốn đi chơi, hãy mặc đồ đẹp, trang điểm thật xinh, bước chân ra khỏi nhà, đừng đợi trông ai đó đón đưa, sẽ chết già trong nhà đấy! Tại sao cuộc đời mình lại để cho người khác quyết định và chi phối? Cuộc sống hữu hạn, trăm năm chỉ như một cơn gió thoảng, mà em có sống hết trăm năm đâu, tại sao không trận trọng tự do vốn có mà lại tự ràng buộc chi đời mình bằng thứ vô hình nào đấy?
Em có thấy mình thật hoang phí thanh xuân không hả cô gái? Và nếu như, người kia không còn là chỗ dựa cho em nữa, em sẽ ra sao? Em nhỏ bé nhưng em ko yếu đuối, em mong manh nhưng rất bản lĩnh, em dịu dàng nhưng không dễ khuất phục.
Em là một cô gái mạnh mẽ, chẳng có điều gì làm em ngã gục được đâu. Em đừng quá đau lòng, bi lụy đến mức không thiết ăn uống, đầu bù tóc rối, nhốt mình trong phòng khóc cạn nước mắt, hành hạ bản thân khi bị ai đó bỏ rơi nữa. Người đó sẽ không vì thế mà sẽ lại yêu thương em nữa đâu. Đừng để mình trở thành mối thương hại của kẻ khác, đừng vì một gã trai tầm thường mà biến mình thành kẻ đáng thương.
Em nhớ nhé, dù em chỉ là một chiếc xương sườn của một người đàn ông thì em cũng phải đủ sức để bẽ gãy những chiếc xương sườn còn lại nếu đó là một người đàn ông tồi, em nhé! Dù tình cảm của em có đậm sâu đi nữa, cũng hãy bản lĩnh mà vứt bỏ họ ra khỏi tâm trí mình, trái tim bé bỏng, đừng để cho kẻ không xứng đáng làm nó đau. Cuộc sống của mình do chính mình định đoạt, đừng toàn tâm toàn ý trao nó cho ai cả.
Em còn phải giữ lại cho mình chút tôn nghiêm riêng, dẫu em có là một cô gái bình thường thì cũng không tầm thường trong mắt ai cả, nhớ không?