Tôi năm nay hơn 30 tuổi, đã một lần ly hôn, hiện tại tôi đang sống cùng cô con gái 3 tuổi của mình. Cuộc hôn nhân trước đây của tôi đã tan vỡ chỉ sau 5 năm kết hôn vì nguyên nhân chồng cũ tôi ngoại tình.
Ngày đó vì nghĩ đến con gái nên tôi giả câm giả điếc để chồng cũ “gái gú” bên ngoài, vậy nhưng chính vì tôi càng nhu nhược nên anh ta càng được đà lấn tới. Và kết quả là anh ta sẵn sàng ruồng bỏ mẹ con tôi để rước cô bồ về chung sống.
Lúc đó tôi đau khổ vô cùng, cả gia đình chồng từ già đến nhỏ không một ai lên tiếng bất bình thay mẹ con tôi. Nhiều lúc tôi muốn tìm đến cái chết để mong được giải thoát khỏi sự bế tắc đó nhưng vì đứa con còn quá nhỏ dại nên tôi cắn răng chịu đựng cố vượt qua.
Bây giờ nghĩ lại tôi thấy lúc đó mình thật ngu ngốc và dại khờ, hiện tại cuộc sống của mẹ con tôi rất tự do, thoải mái. Tôi có một căn nhà nhỏ, công việc và thu nhập cũng khá ổn nên đối với tôi thế là tốt, không còn mong muốn gì hơn nữa.
Kể từ ngày ly hôn, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ mình sẽ đi bước nữa vì hơn ai hết tôi thật sự không còn dám đặt cược lòng tin của mình vào bất cứ người đàn ông nào, mặt khác tôi cũng không muốn con gái mình phải sống trong sự ghẻ lạnh của cha dượng. Vậy nhưng gần đây tôi có quen một người, anh là trai tân, chưa lập gia đình và làm cùng công ty tôi.
Anh rất quan tâm chăm sóc mẹ con tôi, lúc đó tôi cũng chưa nghĩ ngợi gì sâu xa chỉ nghĩ là anh ấy thấy mẹ con tôi thiệt thòi nên động lòng thương cảm. Nào ngờ sau một thời gian thì anh khiến tôi vô cùng kinh ngạc khi thổ lộ muốn được làm bạn đời lâu dài và chuyển về sống cùng tôi.
Khỏi phải nói là tôi đã hoang mang đến cỡ nào vì tôi nghĩ một người đàn ông như anh thiếu gì cô gái để theo đuổi lại đâm đầu vào thích một phụ nữ đã ly hôn chồng còn đèo bòng thêm đứa con như tôi cơ chứ.
Dù sau đó tôi một mực từ chối và tránh mặt nhưng anh vẫn nhất quyết đợi cái gật đầu đồng ý của tôi mới chịu thôi. Cuối cùng vì thấy anh thật lòng với mình nên tôi bất chấp tất cả ngả vào lòng anh, cũng may là con gái tôi rất quý mến anh nên mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.
Từ ngày có bạn trai dọn về sống cùng, trong nhà luôn ngập tràn tiếng cười đùa vui vẻ khiến cuộc sống của mẹ con tôi thay đổi hoàn toàn, anh là một người đàn ông chu đáo và mẫu mực hết sảy. Tôi luôn thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi có được hạnh phúc thứ hai bên cạnh người đàn ông tuyệt vời này.
Và rồi sau một thời gian chung sống vì để mọi người xung quanh không dị nghị, đồn đại phức tạp nên tôi hỏi dò ý kiến bạn trai về việc bao giờ sẽ làm đám cưới. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ vì tôi đề cập đến vấn đề đó nào ngờ anh nói một câu khiến tôi chết điếng: “Chúng ta cứ sống thế này, không nhất thiết phải cưới xin gì cả để tránh rắc rồi sau này. Dù gì em cũng đã là gái một đời chồng rồi, không lẽ em muốn mang tiếng là ly hôn hai lần sao?”.
Thì ra anh muốn có người yêu thương chăm sóc, nhưng lại không muốn ràng buộc có trách nhiệm với tôi. Vì lỡ mai này không còn tình cảm nữa thì đường ai nấy đi, khỏi phải dằn vặt, rồi lôi nhau ra tòa rắc rối.
Nhưng đối với phụ nữ thì ai chả muốn có một danh phận rõ ràng và tôi cũng hơn ai hết rất cần điều đó. Nói thì rất dễ dàng “Khi không còn tình cảm thì đường ai nấy đi”, nhưng tình cảm của đâu phải nói muốn dứt là dứt ra được. Người ta hết, nhưng mình còn; người ta còn, nhưng mình hết, nên cuộc chia tay nào cũng sẽ có đau khổ và tiếc nuối.
Một lần đổ vỡ trong hôn nhân nên với bây giờ với tôi khao khát có được hạnh phúc cho mình rất mãnh liệt, vậy nhưng người đàn ông mà tôi thương lại không hề muốn điều đó xảy ra…
Tôi phải làm sao để anh thay đổi suy nghĩ, chẳng lẽ gái một lần đò như tôi không thể có được hạnh phúc với người đàn ông khác nữa hay sao?