Con người sống ở trên đời, không ai thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Bất luận là giàu hay nghèo, sang hay hèn thì đứng trước luân hồi cuộc đời đều ngang bằng như nhau. Đứng trước tuổi già thì trí nhớ suy yếu, hành động chậm chạp, cô đơn tịch mịch; trước bệnh tật thì gầy yếu vô lực, khuôn mặt tiền tụy; trước thời khắc chia ly đều là lưu luyến, tiếc thương. Bởi thế, nỗi khổ của tất cả mọi người trên đời đều giống như nhau.
Vậy niềm vui thì sao? Phật dạy, niềm vui không có đích, tìm không thấy, mong mỏi không ra. Người với người, nỗi đau thì cùng mà niềm vui thì lại khác. Phật giáo cho chúng ta biết, niềm vui lớn nhất của nhân sinh là kính dâng cùng tạo hóa. Bất luận là ai đều sẽ tìm thấy hạnh phúc nếu hết mình vì đời sống này.
Nhưng nếu ai cũng hiểu đạo lý đó thì niềm vui của người với người đã chẳng khác gì nhau. Có người “tìm hoan mua vui”, lấy niềm vui ở nơi hoan lạc và dục vọng. Tìm niềm vui ở lợi ích, ở tiền tài, ở sắc dục, không kiềm chế bản thân, tham muốn quá nhiều thứ vô thường.
Vui vì tham mà khổ cũng vì tham, càng tham nhiều thì càng khổ nhiều. Bởi thế, nỗi khổ lớn nhất của con người chính là dục vọng, thứ khiến cho nỗi đau của nhân sinh không ngang bằng nhau chính là dục vọng.
Bởi thế, đau khổ hay vui vẻ đều là từ tâm của mỗi người. Vốn lẽ nỗi đau như nhau, niềm vui như nhau nhưng vì tâm khác nhau mà thành ra khác nhau. Người tâm an thì thân lạc, người tâm tham thì thân khổ. Ở trên đời, vui buồn đều là mây trôi, đến từ cát bụi trở về với cát bui, vậy hà cớ gì mà phải tạo thêm khổ đau, từ chối niêm vui của chính mình?