Tờ Cosmopolitan tổng hợp chia sẻ của 5 phụ nữ về cuộc chiến có thực của họ với chứng lo âu. Qua những chia sẻ này, biết đâu, bạn sẽ tìm ra cho mình cách khắc phục hiệu quả trong trường hợp bạn cũng phải đối mặt với chứng bệnh này.
1. Chạy
Jo, 29 tuổi, nhà văn kiêm blogger.
Vào tháng 10, tôi bắt đầu chạy. Và tôi không thể xác định hết những lợi ích mà chạy đem lại cho tôi. Lo âu khiến bạn dự đoán mọi việc bạn làm tới mức mà bạn cảm giác như mình chẳng giỏi bất cứ việc gì. Không giỏi làm, không giỏi yêu, không giỏi chạy…
Sau khi chạy một thời gian, thể hình của tôi được cải thiện và khả năng duy trì tập luyện theo kế hoạch nghiêm ngặt khiến tôi nhận ra tôi thực sự ổn, thực sự làm việc này rất giỏi. Endorphin, không khí trong lành và việc được là chính bạn vài giờ mỗi tuần chỉ trợ giúp cho thứ ổn. Với tôi thế là đủ.
Tôi tham gia giải chạy London Marathon hồi tháng 4 và đã băng qua vạch đích với cảm giác, lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự đạt được thành tựu nào đó. Tôi đã làm được, tôi đã làm tốt và do đó, tôi cũng ngừng nghe thấy giọng nói lo âu trong tâm trí mình. Não bộ của tôi chưa bao giờ thấy ổn. Nhưng, đôi bàn chân tôi, thì ngược lại.
2. Yoga, thiền và bài tập thở
Fi, 27 tuổi.
Tôi mắc chứng lo âu vào năm 22 tuổi. Và tôi đã xử lý nó bằng các bài tập thở, thiền, yoga. Tôi chưa bao giờ hết lo âu nhưng những bài tập trên đã giúp tôi dịu đi rất nhiều.
Tôi học các bài tập ở lớp yoga và thực hành tại nhà. Khi chuyển tới London, tôi không đủ tiền để tiếp tục các lớp học nên tôi tìm trên YouTube các video để tập theo trong phòng ngủ. Tôi cố gắng tập 10 phút khi thức giấc và ngay trước khi đi ngủ. Chúng giúp tôi bình tâm và đầu óc tỉnh táo, sáng suốt cho ngày hôm sau. Khi gặp bất cứ sự cố nào xảy ra trong ngày khiến tôi lo âu, tôi đều tìm vào một căn phòng nhỏ ở cơ quan hoặc vào nhà vệ sinh để thực hiện một vài động tác yoga. Chúng thực sự có tác dụng.
3. Ngủ đủ
Laura, 28 tuổi.
Không ngủ đủ có thể làm trầm trọng thêm chứng lo âu của tôi. Nếu chứng lo âu của bạn bắt nguồn từ sự mỏi mệt, bạn có lẽ sẽ muốn thử áp dụng một lịch trình đều đặn vào buổi tối, trong đó, bạn dành thời gian cho bản thân. Việc này giúp tôi ngủ 7-8 tiếng ngon lành mỗi đêm, nhờ đó kiểm soát được chứng lo âu và cho phép tôi hoạt động bình thường vào ngày hôm sau.
Với tôi, một phần của lịch trình này có thể bao gồm: Đọc cuốn sách ưa thích, nghe nhạc hoặc xem một chương trình truyền hình mà mình ghét – chỉ cần nó giúp tôi thư giãn, chắc chắn nó có tác dụng với chứng lo âu của tôi.
4. Đi du lịch
Ruth, 25 tuổi.
Sau khi chịu đựng vô số các tai nạn do chứng lo âu xã hội gây ra trong vòng 2 năm, phải vật lộn để rời khỏi nhà với động lực xuống thấp nghiêm trọng, tôi phát hiện ra một liệu pháp thay thế có tên EFT (emotional freedom technique – kỹ thuật tự do cảm xúc). Tôi đã thử CBT (cognitive behavioural therapy – liệu pháp hành vi nhận thức) nhưng không ăn thua. Tuy nhiên, EFT lại rất hiệu quả bằng cách “chạm” vào một số điểm nhất định trên cơ thể trong lúc diễn tả những cảm xúc tiêu cực của bạn, dọn dẹp sạch những mô hình bắt rễ sâu trong tiềm thức. Nó hoàn toàn làm tan biến nỗi lo âu của tôi, thay đổi cuộc đời, tư duy và mức độ tự tin của tôi. Và với niềm tự tin mới, tôi quyết định bỏ việc, đi chu du thế giới.
Tôi du lịch khắp Nam Mỹ (từ Brazil và Colombia tới mũi cực nam của Argentina) trong 6 tháng. Đó là một trải nghiệm giúp tôi mở mắt và có ý nghĩa khai phóng nhất với tôi. Sự tự tin ngày càng lớn dần lên khi tôi gặp rất nhiều người mới mỗi ngày và biết rằng, mình đã được trang bị kỹ thuật EFT, vốn đồng nghĩa với việc tôi có thể làm bất việc gì. Thật tuyệt vời khi biết, tôi đã gạt bỏ mọi vấn đề bản ngã nhỏ nhặt kể từ thuở nhỏ sau mỗi lần chạm.
Kể từ đó, tôi trở thành một chuyên gia tư vấn khởi nghiệp và đã tăng gấp 3 mức lương của mình trong vòng 8 tháng. Tôi trở lại từ những chuyến đi, học được điều quan trọng với mình: gia đình và bạn bè. Đó là “ngôi nhà” đích thực với tôi.
5. Nuôi thú cưng
Daisy, 28 tuổi.
Tôi đã từng có biểu hiện lo âu từ rất lâu nhưng tôi luôn phủ nhận nó. Lớn lên, tôi mới chịu chấp nhận sự thật, tôi đơn giản là lúc nào cũng lo lắng về mọi thứ. Khi lên kế hoạch tổ chức hôn lễ vào năm 2016, tôi nhớ mình thiếu một khoản tiền trả cho lễ đường. Giờ nhìn lại, việc đó hoàn toàn bình thường và chẳng gây ra rắc rối nào cả. Nhưng thời điểm ấy, tôi lại có một cảm giác mà tôi chưa hề cảm nhận thấy trước đây. Một mình ở nhà, tôi đột ngột thấy mình không thể thở nổi. Tôi không biết việc gì đang diễn ra và bắt đầu hoảng loạn. Tôi vội vào nhà tắm và nằm trong bóng tối của phòng tắm. Tôi chợt nhận ra tôi đã bị một cơn hoảng loạn nhẹ tấn công. Đó chính xác là khoảnh khắc mà tôi cần. Cảm tưởng cơ thể đang hét lên với tôi.
Tôi bắt đầu đọc về chứng lo âu trên rất nhiều blog và trang mạng xã hội. Chúng hữu ích khi giúp tôi hiểu những gì đang diễn ra. Bên cạnh đó, chúng còn đề xuất các công cụ để kiểm soát chứng lo lắng. Tôi chưa thực sự nói với ai (bởi tôi nghĩ họ sẽ không hiểu) về chứng lo âu của mình và tôi tiếp tục trải qua những đợt lo âu, tiếp tục cố gắng áp dụng những bài tập khác nhau như đi bộ, hít thở, nghe về chánh niệm, dừng làm việc…
Dù vậy, rốt cuộc, chiến thuật của tôi là hoàn toàn phớt lờ và che giấu chứng lo lắng – về bản chất, cách tiếp cận này vô cùng sai lầm. Tháng 4 năm ngoái, không hề liên quan tới chứng lo âu, tôi và ông xã quyết định nhận nuôi một chú chó – Arlo. Rất bất ngờ, gánh nặng đè trĩu trên vai tôi được gỡ bỏ. Tôi, cuối cùng, đã tìm ra thứ để tập trung.
Mất khoảng 5 tháng để giúp Arlo hòa nhập với cuộc sống của một thú cưng. Trong thời gian đó, chứng lo âu của tôi đã tan biến rất nhiều. Đôi khi, tôi vẫn cảm nhận thấy nó lướt ngang qua mình. Nhưng giờ đây, tôi thấy mình hoàn toàn nắm quyền kiểm soát và tôi chắc chắn Arlo có vai trò lớn trong việc này.
Thức giấc vào mỗi buổi sáng, tôi nhìn vào màn hình điện thoại để kiểm tra xem có bị lỡ e-mail hay cuộc gọi khẩn nào không. Rồi tôi vào phòng tập thể hình trước khi dạo bước ngoài trời. Tôi đi bộ 1 tiếng quanh khu Alexandra Palace xinh đẹp ở Bắc London. Một phần chuyến dạo bộ này, tôi chạy và cuối cùng trở về nhà một cách dễ dàng. Buổi tối, khi ông xã về nhà, tất cả chúng tôi lại đi dạo một tiếng nữa. Tôi đã giải cứu Arlo nhưng tôi thực lòng tin rằng, trên thực tế, nó đã giải cứu tôi!