Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường 2 năm mới làm đám cưới. Tình cảm hai đứa dành cho nhau rất chân thành, trọn vẹn. Tôi luôn nghĩ với nền tảng ấy cuộc sống sẽ vẹn tròn, ai ngờ đời chẳng học trước được chữ ngờ…
Vợ chồng tôi sống vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Anh là người chu đáo, biết nghĩ cho gia đình, vợ con. Dù thỉnh thoảng hai đứa cũng hờn ghen, cãi vã, nhưng sau đó lại làm lành. Nói chung cứ nhìn thấy nhau là hai đứa không thể giận hờn thêm được nữa.
Hôm kỷ niệm 1 năm ngày cưới, chồng đã hẹn về đưa tôi đi ăn nhưng hôm ấy anh đi nhậu với bạn say xỉn, nửa đêm mới về đến nhà. Tôi giận lắm, đóng cửa bắt anh ngủ ngoài phòng khách.
Dù ngày hôm sau anh xin lỗi, giải thích nọ kia mong tôi tha thứ nhưng tôi kiên quyết không đồng ý. Tôi không tài nào chấp nhận được. Từ hôm đó, tôi giận dỗi, “cấm vận” chồng.
Chồng xin lỗi mãi không được, anh giận lại tôi. Mà tính tôi tự ái cao lắm, càng thế tôi càng không cần, càng bất cần hơn. Vợ chồng tôi ngủ riêng, không đứa nào nói với nhau câu gì. Tình trạng đó kéo dài gần 3 tháng.
Thế nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là dù gần 3 tháng không làm chuyện đó, tôi thấy anh vẫn phơi phới. Có khi còn hát hò, có lần tôi còn bắt gặp anh cười tủm tỉm lúc ngồi làm việc. Nghi ngờ chồng, tôi quyết tâm để ý. Cơ hội đến khi anh để quên điện thoại trong nhà vệ sinh. Tôi đọc được tin nhắn thì sững sờ, run rẩy. Anh nhắn tin tình cảm với một người đàn bà khác, cô ta còn gửi cả những bức ảnh hở hang cho anh.
Quá hoảng loạn, tôi mang điện thoại đến, bắt chồng nói cho rõ ràng, anh mấy mấy giây bối rối, sau đó thừa nhận mình đang có mối quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác.
Đau đớn hơn nữa, anh thú nhận cô ả là gái bán hoa. Anh nói tất cả là do tôi “cấm vận” anh lâu quá, anh không chịu được nên mới đi giải tỏa nhu cầu. Tôi nghe mà sốc nặng. Chồng nói anh không yêu đương gì cả, tất cả chỉ là giải tỏa mà thôi. Mà lỗi cũng không phải do anh hoàn toàn, tôi làm vợ mà không biết giữ chồng.
Tôi chảy nước mắt khi nghe chồng nói. Phải làm sao bây giờ đây?