Trong cuộc sống này đầy bon chen, tranh đấu, vất vả để sống còn, con người thường than khổ, thường kêu khổ, thường rên khổ. Con người, dù là thường dân hay quan chức, dù là da trắng, da đen, hay da màu, dù là chủ nhân hay công nhân, dù là bình dân hay học thức, dù theo bất cứ tôn giáo nào, ai ai cũng đều công nhận rằng: “cuộc đời này khổ nhiều vui ít”.Tại sao vậy? Bởi vì cuộc sống của con người luôn luôn có những bước thăng trầm, kể từ khi mở mắt chào đời cho đến lúc nhắm mắt giã từ thế giới ta bà khổ này. Tất cả mọi người trên thế gian, ai ai cũng đều phải đối diện và đương đầu với những bước thăng trầm của cuộc đời, không một ai có thể tránh khỏi.
Mỗi khi trong lòng nổi lên sóng gió, định giận hờn ai đó, định tham lam điều gì đó, mỗi khi cuộc sống là thử thách, mỗi ngày sống là khổ đau, hãy chú tâm làm theo 4 bước dưới đây:
Bước 1:
Ngồi tĩnh tọa trong tư thế thiền bán già hoặc kiết già của Phật giáo, lưng thẳng, cả người nâng lên gối, thả lỏng toàn bộ cơ thể và các giác quan.
Bước 2:
Khép nhẹ mắt, tưởng tượng đang nhìn xuống miệng, tưởng tượng đang nhìn xuống cằm, tưởng tượng đang nhìn xuống tim, tập trung tinh thần, thâu tóm hơi thở.
Bước 3:
Quán niệm hơi thở, thở ra là 1, hít vào là 2, đế tới 10 lại quay lại; hoặc hít vào niệm Nam mô, thở ra niệm A Di Đà Phật. Quán niệm dài hay ngắn tùy thuộc vào thời gian của bản thân
Bước 4:
Mở mắt, duỗi chân, xoa bóp cho khí huyết lưu thông, gân cốt thư giãn.
Trên đời thường cái gì là hạnh phúc đối với người này, có thể không phải là hạnh phúc đối với người kia. Ðức Phật không bao giờ khuyên tất cả mọi người nên từ khước hạnh phúc trần gian và rút vào sống ẩn dật chốn rừng sâu vắng vẻ.
Không nợ nần là một nguồn hạnh phúc khác. Nếu biết an phận với những gì đã có, đang có và nếu biết ăn ở cần kiệm, chúng ta sẽ không bị nợ nần. Người mang nợ luôn luôn sống trong tâm trạng hồi hộp, lo lắng, nơm nớp, phập phồng, sợ sệt, xao xuyến.
Chúng ta vui vẻ đón mừng hạnh phúc, nhưng đồng thời phiền não khổ đau cũng đến dưới nhiều hình thức. Chúng ta đau khổ trong cuộc sống, từ khi sinh ra đời, cho đến khi già yếu, lúc bệnh hoạn và sau cùng là bỏ tấm thân tứ đại ra đi, đó là lẽ tự nhiên. Một việc phiền não khác là chúng ta phải gặp gỡ những người đáng ghét, sinh hoạt chung với người mà chúng ta không ưa. Chúng ta phải cố gắng chịu đựng và nghĩ rằng mình đang gặt hái một quả báo nào đó, do chính mình đã tạo, hoặc trong quá khứ, hoặc trong hiện tại.