Tôi và chồng yêu nhau hơn 1 năm thì làm đám cưới. Thời gian đó chúng tôi chủ yếu yêu xa, vì tôi mới nhận lời anh được non một tháng thì anh phải theo chi nhánh vào miền Trung cả năm trời. Một năm gặp nhau đúng một lần dịp Tết.
Yêu xa, chúng tôi chỉ có thể dành tình cảm, sự quan tâm cho nhau qua những cuộc điện thoại, những tin nhắn, anh rất chiều tôi, ngày lễ hay sinh nhật dù ở xa nhưng anh vẫn gửi quà về. Tối nào hai đứa cũng nói chuyện cả tiếng đồng hồ, anh nói sau này anh về bọn mình sẽ cưới ngay, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho tôi.
Thế rồi ngày đó cũng đến, kết thúc đợt công tác không lâu, chúng tôi làm đám cưới. Tôi sống như bà hoàng bởi chồng nâng niu, cung phụng… nhưng chỉ được thời gian đầu, càng về sau tôi càng cảm thấy mỏi mệt vì sự quan tâm quá đáng của anh. Anh coi tôi như đứa trẻ con, cái gì cũng muốn bao bọc, anh không cho tôi một chút thời gian tự do hay không gian riêng nào, bất cứ cái gì anh cũng muốn kiểm soát. Yêu nên ghen quá đà, anh ghen tuông vô lối, dù là với bất cứ ai. Lấy anh về tôi mất hết bạn bè, chẳng ai dám liên lạc với tôi, cũng không ai dám đến rủ tôi đi đâu nữa.
Anh ghen với đồng nghiệp, ghen với hàng xóm, rồi kinh khủng hơn, anh ghen với cả cô bạn thân của tôi, anh bảo giờ lệch lạc nhiều lắm, chơi nhiều quá không tốt, xã giao thôi là được. Mà có chồng rồi, cần gì phải thân thiết quá với ai.
Tôi đã nhiều phen xấu hổ với chồng, có khi tôi đang nói chuyện điện thoại, anh cũng giật lấy chỉ vì nghe thấy giọng đàn ông. Ai hiểu tính anh, thông cảm cho anh còn đỡ, có những người không thông cảm, khiến tôi cảm thấy xấu hổ, ức chế.
Tôi bầu bí, sinh con, một lòng một dạ với anh mà lúc nào anh cũng cứ nghi ngờ. Bệnh hoạn hơn, anh ám ảnh đến mức mơ ngủ cũng bảo sợ tôi phản bội. Nhiều khi tôi cảm thấy chán lắm, đã bao lâu rồi tôi chẳng được đi đâu, chẳng được mua cái váy cái áo nào ra hồn, chồng chỉ sợ tôi ăn mặc đua đòi, nên anh cấm tiệt tôi ăn diện. Hôm nào thấy tôi mặc lôi thôi thì chồng vui ra mặt, còn hôm nào thấy tôi trang điểm, diện dàng là y như rằng anh sinh sự nọ kia.
Tôi chán đến mức muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này. Tôi chỉ ước giá chồng yêu tôi ít đi một chút để cho tôi sống với, cho tôi còn thở, anh khiến tôi ngột ngạt, khiến tôi chết mòn chết yểu trong chính cuộc hôn nhân này. Tôi phải làm sao bây giờ đây?