Hôm nay, khi ngồi viết những dòng tâm sự này, trong lòng tôi đang ăm ắp rất nhiều những cảm xúc không gọi thành tên.
Tôi là đứa trẻ thiệt thòi, sinh ra đã mất mẹ. Bà nội nói, mẹ bị băng huyết mất ngay sau khi sinh tôi. Tôi chưa từng bao giờ biết đến mùi sữa mẹ. Cũng may mắn vì bà nội sống cùng với nhà tôi, chính vì vậy, bà là người chăm bẵm tôi suốt thời thơ ấu. Bố thương tôi, nhưng bố còn phải đi làm lo kinh tế, hơn nữa, dù sao bố tôi là đàn ông, việc chăm con đỏ cũng là việc rất khó khăn.
Năm tôi 6 tuổi, bà tôi bị tai biến, không đi lại được nữa, bà yếu đi trông thấy. Mọi sinh hoạt ăn uống đều tại chỗ, rất khó khăn. Lúc đấy, dù còn rất nhỏ, nhưng tôi đã trở thành người chăm sóc chính cho bà, những chuyện tắm giặt, ăn uống, vệ sinh, đều 1 tay tôi lo lắng. Nhà neo người, bố tôi thì không thể làm được những việc như thế. 6 tuổi, tôi trưởng thành, già dặn và biết nghĩ hơn rất nhiều những đứa bạn đồng trang lứa.
Thời điểm đó, một người chú họ hàng xa với nhà tôi đến nhà, tỏ ý muốn mai mối bố tôi cho một người hàng xóm muộn chồng gần nhà chú. Tôi chỉ nhớ, bố và chú nói chuyện rất lâu, chú nói nhiều, bố tôi thỉnh thoảng gật gù, hình như còn khóc nữa…
Rồi không lâu sau đó, nhà tôi bỗng dưng đông người lắm, bắc cả rạp, cỗ bàn, mấy người hàng xóm nói với tôi, thích nhé, sắp có mẹ rồi.
Tin đó đối với tôi lúc ấy là một sự kiện gì đó lớn lao lắm. Tôi nghe xong mà khóc nức nở. Tôi ghét người phụ nữ đó, kể cả khi người đó chuyển đến ở hẳn nhà tôi. Bố tôi bắt tôi gọi là mẹ, nhưng tôi không nghe, cuối cùng, tôi vẫn phải gọi người phụ nữ đó là dì. Tôi thấy ghét cay ghét đắng, tôi chỉ có 1 mẹ mà thôi.
Tôi làm đủ mọi chuyện để chống đối lại dì. Từ chuyện ăn uống, học hành, dì nói thế này tôi sẽ làm thế kia. Tôi nhớ mãi một lần, trong bữa cơm, dì gắp cho tôi miếng cá. Tôi lập tức hắt tung cả bát lên, tôi quát to: “Dì về nhà dì đi, tôi ghét dì, đây là nhà của tôi”. Dì lập tức ôm mặt khóc, bố tôi lôi thốc tôi dậy, cho tôi cái tát không thương tiếc. Tôi bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi mẹ, lúc đấy tôi thấy mình bất hạnh vô cùng.
Ảnh minh họa |
Năm tôi gần 9 tuổi, dì tôi sinh em bé, là em trai kháu khỉnh, rất xinh. Tôi thích em lắm, nhưng vẫn ghét dì nên không thèm chơi với em. Mỗi lần nhìn thấy bố bế em, là tôi thấy tủi thân vô cùng, cảm giác như mình bị hắt hủi, bố không còn thương tôi nửa rồi.
Còn nhớ lần đó, tôi ra ngoài xóm chơi với lũ trẻ con. Chẳng có đứa nào chơi với tôi, chúng gọi tôi là đồ không có mẹ, là cái đồ ra rìa. Chúng nó bảo, dì mày đẻ em bé rồi, chẳng mấy mà mày bị đuổi ra đường đâu. Tôi phát khùng lao vào đánh chúng nó, nhưng tôi chỉ có 1 mình. Tôi bị chúng nó đánh cho một trận tơi tả, đúng lúc ấy, dì từ đâu chạy đến, cầm roi đuổi hết lũ kia về. Dì ôm lấy tôi, tôi căm tức gì nên đẩy dì ngã xuống mà vùng chạy.
Hôm đó về, tôi bị ốm sốt một trận ly bì. Người nóng như hòn than, nằm thiêm thiếp. Dì một tay chăm bà, một tay chăm tôi. Dì nấu cháo, ép tôi ăn. Tôi không ăn, dì khóc, bảo con có thương bà thương bố thì con ăn đi. Lúc đó, tôi ứa nước mắt, tự dưng không còn thấy dì đáng ghét nữa.
Tôi bỗng nhớ lại, từ ngày dì về, tôi không còn vất vả chăm bà nữa, bởi một tay dì lo liệu, ngày nào đi học về, tôi cũng có sẵn cơm ăn. Có đêm mất điện, trời nóng hầm hập, mở mắt ra, tôi thấy dì đang quạt tay cho tôi và em trai ngủ. Bữa ăn có gì ngon, dì cũng gắp cho bà, cho bố, cho tôi, rồi mới gắp cho mình… Có phải tôi đã quá ích kỷ với dì hay không?…
Sau lần đấy, tôi bớt ương bướng với dì hơn, chịu chơi với em, không tỏ ra chống đối dì nữa. Bố và dì đều tỏ ra vui mừng, bởi mấy năm dì về đây, lần đầu tiên tôi tỏ ra ngoan ngoãn.
Thời gian thấm thoắt trôi, tôi chuyển sang gọi dì là mẹ. Bởi trong lòng tôi lúc đấy, đã âm thầm coi dì là mẹ từ rất lâu rồi. Nhiều năm trôi qua, tôi lớn lên, em trai đã chuẩn bị vào cấp 2. Bà nội tôi đã qua đời, bố và dì tóc đều đã 2 màu… Tôi đi học đại học, hàng tháng vẫn nhận được tiền dì gửi lên, nuôi tôi ăn học, ngày nào cũng gọi điện hỏi tôi ăn uống chưa, dì ân cần, hỏi thăm tôi từng li từng tí.
Tôi ra trường, đi làm chuẩn bị lập gia đình. Bây giờ tôi mới hiểu, ngày xưa dì đã hy sinh vì gia đình tôi thế nào, chấp nhận lấy một người mất vợ, có con riêng, lại có mẹ già ốm yếu… dì đã hy sinh nhiều như thế, tại sao tôi không sớm nhận ra. Người ta cứ nói “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”, nhưng với tôi, tôi thấy điều ấy chẳng đúng chút nào. Nếu không nhờ có dì, có lẽ tôi đã không khôn lớn được đến ngày hôm nay. Dì là người mẹ thứ 2 vĩ đại nhất của tôi.
Mẹ chồng từng dùng thủ đoạn chiếm “quỹ đen” của tôi
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Tôi thật không ngờ, mẹ chồng ngọt nhạt với tôi bấy lâu nay cũng đều là có mục đích cả. |
Chấp nhận tiếng gái lăng loàn, tôi cắn răng nuôi chồng bệnh tật
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Tôi đã từng có một gia đình ấm êm, hạnh phúc. Chồng giỏi, con ngoan, gia đình sung túc, nhưng đó là hơn 1 năm về trước. |
Bất ngờ gặp lại bạn trai cũ 2 năm trước tôi từng ruồng bỏ
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Trước lúc rời đi, Minh ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Anh phải cảm ơn em, nếu không phải vì em rời bỏ anh, chắc anh không đủ động lực để vươn lên… |
Xuất khẩu lao động 3 năm, tôi gửi tiền về cho vợ nuôi nhân tình
(Chia sẻ) – (Phunutoday) – Lúc ở bên Nhật, mẹ tôi gọi điện qua có bóng gió tới chuyện vợ ngoại tình, nhưng tôi gạt đi, tôi một mực tin tưởng em. |