“Một người – đâu phải nhân gian
Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi”
Sau cơn “đại hồng thủy” chưa từng có trong lịch sử, con số thống kê về thiệt hại ở tỉnh Quảng Ninh vẫn không ngừng tăng lên.
Truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ đã gửi vào tiếng Việt hai tiếng “đồng bào”, với nghĩa đen là “anh em ruột thịt”. Chứng kiến đồng bào mình oằn mình hứng chịu bão lũ, có ai không động lòng trắc ẩn? Hành động ủng hộ siêu xe Rolls Royce Phantom (trị giá 39 tỷ đồng) bằng hình thức bán đấu giá của một mạnh thường quân hay việc nhiều người xả thân lao mình vào dòng nước, đào bới đống đổ nát để tìm kiếm nạn nhân đều cho thấy nỗ lực xoa dịu nỗi đau và tình đồng bào ấm áp trong biển lũ.
Những nỗi đau, mất mát mà người dân Quảng Ninh đang phải hứng chịu là quá lớn. Ảnh: Tuổi Trẻ |
Thế nhưng, vườn rau dù chăm sóc tốt đến mấy cũng không tránh khỏi bị sâu bọ phá hoại. Nghe điện thoại từ một người bạn đang mắc kẹt ở Cô Tô điện về, tôi không thể tin vào tai mình khi biết được một số khách sạn cùng dịch vụ ăn uống nơi đây đang được đà…tăng giá (riêng giá phòng bị đẩy lên 1 triệu 8 trăm nghìn/ngày). Theo lời bạn tôi, có những gia đình bị bắt phải trả phòng đúng lúc mưa to gió lớn vì không đồng ý với giá thuê cao ngất ngưởng mà khách sạn đưa ra. Cứ nghĩ đến cảnh khách du lịch già trẻ lớn bé phải rồng rắn kéo nhau đi tìm nhà nghỉ khác giữa giông bão tôi lại cảm thấy máu nóng trong người điên cuồng sục sôi, dù chỉ là một số ít những trường hợp như vậy.
Theo dõi mạng xã hội những ngày qua, có thể thấy cộng đồng mạng đang tích cực chia sẻ các hình ảnh mưa lũ ở Quảng Ninh, với những lời động viên, cầu nguyện chân thành. Vậy mà một số người không biết từ đâu nhảy bổ ra, mắng chửi sự tiếc thương của cư dân mạng, xỉa xói họ đạo đức giả, chỉ biết ngồi sau bàn phím và chém gió về tình thương. Những thông điệp này tưởng chừng không có giá trị nhưng lại có sức mạnh phi thường: lan rộng lòng tin và thôi thúc người nhận thông điệp đứng lên hành động. Thực tế đã cho thấy, các sự kiện (event) quyên góp ủng hộ đồng bào bão lụt, vùng sâu vùng xa trên mạng xã hội Facebook luôn thu hút đông đảo tổ chức, cá nhân tham dự và đã có những đóng góp đáng ghi nhận.
Khi thảm họa ập xuống Quảng Ninh, nhiều tổ chức, cá nhân đã phát đi lời kêu gọi quyên góp, hỗ trợ sức người và sức của trên mạng xã hội. Vậy mà bên cạnh các chia sẻ, liên hệ quyên góp, vẫn lạc lõng đâu đó những “gáo nước lạnh” dội vào tấm lòng hảo tâm của người Việt. Trong khi nhiều địa bàn vẫn bị chia cắt, ngập lụt sâu, dân chạy lũ “chỉ còn mỗi chiếc quần đùi” thì có người thản nhiên nói dân đất mỏ vốn giàu có, dễ dàng trụ vững và “thấy buồn cười” khi mọi người kêu gọi quyên góp mì tôm, lương khô hay quần áo cũ cho họ giống đồng bào miền Trung (?!) Ai đó hờ hững viết “gieo nhân nào thì gặp quả đó”. Lại có kẻ lợi dụng sự việc thương tâm này để tuyên truyền mê tín dị đoan, kích động lòng dân bằng nhiều lời lẽ thâm độc.
So với sự tuần hoàn, biến chuyển của vũ trụ bao la, quả thực một đời người chẳng đáng là bao. Con người càng trở nên yếu ớt và nhỏ bé trước cơn thịnh nộ của mẹ Thiên nhiên. Nhưng nếu chúng ta đoàn kết, tương hỗ lẫn nhau, khó khăn hay hoạn nạn kia chỉ còn là một phép thử về lòng người. Bài học đầu tiên mà tôi đã dạy cho con mình, là bài học về lòng trắc ẩn. Bởi sự tồn tại của con người chỉ thực sự có ý nghĩa khi giữa chúng ta tồn tại tình thương yêu.
Chen chúc bốc thăm lên tàu: nỗi xấu hổ nhìn từ đất liền?
Việc người dân chen chúc bốc thăm lên tàu ở Cô Tô có thực sự là nỗi xấu hổ khó bào chữa về văn hóa xếp hàng hay chỉ là một góc nhìn thiếu đồng cảm từ phía đất liền? |