Theo trang tin People’s Daily, bé gái Chen Xiaohua, 12 tuổi đã sử dụng đèn từ buồng điện thoại công cộng tại thành phố Gia Hưng ở Trung Quốc để làm bài tập về nhà suốt 4 năm qua. Cô bé lớp 5 tranh thủ học trong khi chờ bố mẹ là công nhân vệ sinh kết thúc công việc và trở về nhà cùng nhau.
Anh Chen Fukang, bố của Chen Fukang, nói với phóng viên rằng con gái của họ đã làm bài tập về nhà tại buồng điện thoại công cộng gần bệnh viện thành phố Gia Hưng từ khi lên lớp 1. Anh hiếm khi thấy mọi người sử dụng dịch vụ điện thoại ở đó.
Vợ chồng anh Fukang đều là công nhân vệ sinh và làm việc trên những tuyến phố gần đó. Họ muốn Xiaohua chờ trong buồng điện thoại cho tới khi họ kết thúc công việc, vì không muốn con gái ở nhà trọ một mình.
“Tôi kết thúc công việc hàng ngày vào lúc 10 giờ tối và vợ tôi làm việc tại một nhà hàng cho tới 8 giờ tối sau khi cô ấy kết thúc công việc quét dọn đường phố”, anh Fukang nói. “Ngôi nhà trọ của chúng tôi nằm gần sông và trẻ em từng ngã xuống đó, nên chúng tôi sợ con mình có thể gặp tai nạn tương tự”.
Chị Li Dailan, mẹ của Xiaohua, thường đón con gái từ trường vào lúc 3 giờ 50 phút chiều hàng ngày và đưa cô bé tới buồng điện thoại gần bệnh viện thành phố Gia Hưng. Anh Fukang đặt một chiếc đệm và ghế cũ vào trong đó để con gái sử dụng.
Theo Fukang, Xiaohua làm bài tập về nhà tại buồng điện thoại công cộng từ 1 đến 3 giờ hàng ngày. Cô bé thường phải sử dụng đèn trong buồng điện thoại vào mùa đông, vì đèn đường chỉ bật sáng sau 5 giờ 30 phút chiều.
Mặc dù vậy, quãng thời gian khó khăn nhất là vào mùa hè vì Xiaohua bị rất nhiều muỗi đốt khi ngồi ngoài trời.
Trước đó, dưới gầm cầu cầu tuyến đường sắt Bắc Kinh – Quảng Châu ở địa phận thành phố Trịnh Châu, người ta đã bắt gặp một cậu bé đang ngồi làm bài tập dưới ánh đèn đường.
Cậu bé ngồi trên một chiếc chiếu được dải tạm ở vỉa hè. Mặc cho dòng người ngược xuôi cùng tiếng tàu chạy phía trên, em vẫn say sưa làm bài. Ngay gần đó là chiếc xe chở hàng cồng kềnh của bố mẹ em.
Được biết, cậu bé là Hứa Nhất Hàng, năm nay mới 7 tuổi, nhà ở Hứa Xương. Nhưng trường tiểu học của em lại ở gần đây.
Bố mẹ em vì kế sinh nhai mỗi ngày đều lái xe hàng đi bán hàng đến tận 11 giờ đêm mới xong. Lúc đó trời đã quá khuya nên không kịp trở về nhà, gia đình em đành trải chiếu trên vỉa hè ngủ tạm.
Cha mẹ cậu bé nói: “Thằng bé rất chăm chỉ, muộn đến thế nào nó cũng vẫn ngồi làm bài tập. Làm cho xong rồi mới chịu nghỉ. Do tình hình buôn bán cũng chẳng khá khẩm gì, nên đành phải để thằng bé chịu khổ cùng”.