Cuộc sống là muôn màu, nó như bảng màu vẽ, với những bức tranh, với nhiều gam sắc, tông màu khác nhau! Sẽ chẳng có bức ảnh nào giống nhau hoàn toàn, nhưng nó vẫn sẽ có cái cốt lỏi riêng của nó.
Tôi thích đi ngang qua muôn nẻo của cuộc sống này, thích quan sát cái xô bồ, phức tạp, yên bình. Không còn cái tuổi để nông nổi, bốc đồng và thích thể hiện cái tôi của mình như cái lỗ rốn của vũ trụ. Ai cũng trải qua ít nhất một cuộc tình để xây dựng mái ấm cho riêng mình… và tôi cũng thế.
Có thể tôi là một con người có chút bề ngoài, một chút giọng nói có sức truyền cảm và sự lém lỉnh hài hước… Sống và lớn lên trong một gia đình có truyền thống xưa, gia đình là những người có học thức và địa vị trong xã hội, bố – mẹ giảng dạy trong một trường đại học danh tiếng. Tôi sinh ra, lớn lên có những tư duy pha trộn giữa những nét văn hóa khác nhau, nhưng tôi có một cách sống riêng của mình là vô tâm với những gì người ta đối xử với mình.
Với những gì cuộc sống cho tôi, tôi luôn tự làm mọi thứ và quyết định mọi thứ trong cuộc sống này. Tôi khó khăn với hai dòng suy nghĩ của tôi và gia đình. Con người tôi luôn có tư tưởng mở, tôi luôn là người dung hòa mọi thứ trong cuộc sống, có chính kiến và lập trường của mình. Tôi cũng có chút hào hoa mỗi giai đoạn là cách nhìn về tình cảm khác nhau.
Cái thời học sinh tôi thích nhiều bạn gái xung quanh mình, cái tình yêu học trò ngu ngơ, chớp nhoáng, thích cái mới, thích thể hiện mình, nhưng cũng chẳng đọng lại gì nhiều trong suy nghĩ của tôi, mà chỉ toàn nước mắt của những người đến rồi thoáng qua đi trong giận hờn trẻ con…
Cánh cửa đại học cũng đến và mở ra. Giảng đường đại học, cái thời gian tôi vào lớp chắc được tính bằng buổi, tôi không nghĩ nhất thiết mình phải vào lớp và phải nghe những con người đang đứng trên bục giảng ấy truyền lại những kiến thức sách vở và không có một chút thực tế đó… Tôi vẫn luôn bị gia đình la rầy vì không chịu chăm chỉ vào lớp học mà chỉ suốt ngày đi đâu đâu, rồi cái tôi luôn vẫn nói với gia đình: “Hãy xem cái kết quả cuối cùng, đừng nhìn cách thức người đó làm”, và rồi mọi thứ tôi biết sẽ ổn vì thực sự tôi biết kết quả của mình sẽ ổn, không tệ vì luôn là như vậy.
Cái thời sinh viên ấy, tôi ham chơi và mê làm việc. Thích thú cái cảm giác chinh phục, không khó để chinh chiến trên tình trường… Tôi bắt đầu biết đến cái hương vị trái cấm là gì, cái cảm giác đầu tiên ấy, nó thật sự cũng chẳng mấy ngọt ngào, như những gì người ta tưởng, tôi chọn những cô gái từng bước qua vài cuộc tình và luôn nghĩ rằng, trên đời này cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu người “thủ trinh”, tôi sống thoáng như ở trời Tây, không ràng buộc và gò bó, tôi muốn đi qua bao thứ trong cuộc đời này. Gia đình tôi thấy ngao ngán với cách sống của tôi, tôi làm lơ và chẳng bao giờ bận tâm đến.
Tôi ngang qua bao cuộc tình và những vụng trộm cuộc tình khác, đi qua nhiều thứ và những cung bậc tình cảm khác nhau. Cái tư duy tuổi trẻ của tôi là không quan trọng sau này mình chọn người đó thế nào, tôi luôn nghĩ rằng chuyện còn và mất của người con gái chỉ là điều may – rủi. Rồi cứ như thế mà sống.
Gần kết thúc thời sinh viên, tôi dễ dàng chuyển công việc vào tổ chức tài chính lớn, nó cũng dễ hiểu thôi, vì tôi có kinh nghiệm ở một công ty xuất nhập khẩu lớn từ thời sinh viên, năng động, giao tiếp tốt… Tôi không còn gò bó chuyện học, chỉ chuyên tâm vào công việc, ăn chơi và chinh chiến. Tôi thích những cái chớp nhoáng của cuộc sống này, những cuộc tình một đêm với nhân viên văn phòng, nhưng không phải là chỗ mình làm. Tôi biết suy nghĩ: “Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan, bồ sếp”. Với tôi mọi thứ luôn dễ dàng, vì cuộc sống là thế, tôi có ngoại hình, có công việc thu nhập tốt, hóm hỉnh.
Tôi nghe và lắng nghe trăm câu chuyện của những người không còn trong trắng, họ luôn muốn nói cho tôi nghe một lý do nào đó về chuyện “cái mỏng manh”, tôi chẳng thắc mắc, cũng chẳng hỏi và thờ ơ… “im lặng là những câu trả lời”. Tất cả thật giản đơn, điều gì có một lần, rồi sẽ có những lần khác. Với tôi, điều gì cũng có góc khuất của nó, có bận tâm làm gì.
Hãy luôn thấu hiểu mọi thứ, trong cái góc tối của cuộc sống là những hương vị lạ thường của cuộc sống, “ăn vụng” luôn ngon, cái lý kẻ vụng trộm luôn là những cái lý do bất ổn của cuộc sống hôn nhân nhưng phải cho nó một cái lý do để nó được hợp thức hóa vấn đề và im lặng để trống vánh cho nó qua đi trong thầm lặng.
Người ta nói, bước chân đi hoài cũng mỏi, tôi bắt đầu định hình lại cuộc sống, nghĩ nhiều hơn và sống chậm, không còn thích tình cảm chớp nhoáng và vội vàng. Có lựa chọn, chắc chắn hơn trong cuộc sống mình.
Tôi đã thấy một vùng trời mới, người ta vẫn luôn nói: “Có đi nhiều mới biết bầu trời rộng lớn và bao la”. Tôi bắt đầu thế giới mới, vài người con gái mới, có ai nghĩ đến cái tuổi đi làm và tuổi băm họ vẫn giữ cái “miếng thịt dư”. Họ vẫn nồng ấm, ngọt ngào và chút ranh ma hơn.
Tôi luôn thấp thoáng suy nghĩ cái cảm giác mình là người đầu tiên sẽ có nhiều thứ mới lạ, nhưng tôi đã lầm. Cái bản lĩnh và sự khôn ngoan của những người đó, họ luôn khéo léo, cái gì mà dễ dàng thì đã không còn gìn giữ đến hiện tại. Họ vẫn sống năng động, hiện đại như những con người khác, nhưng họ biết cái nào là giới hạn và ranh giới của tất cả đổ vỡ trong cuộc sống này. Tôi cũng đi qua vài cuộc tình này, nhưng cũng quay đi tay trắng. Tôi có thể chinh phục được một góc của trái tim họ, nhưng không thể chiếm đoạt sự thiêng liêng của người con gái.
Tôi bắt đầu cuộc sống riêng của mình, một gia đình, sống thử như những người hiện đại, nó vẫn đầy màu sắc và hạnh phúc, nhưng cuộc sống của chúng tôi chỉ khác nhau là ăn mặn – ngủ chay… rồi kết thúc trong lặng im và muôn vàng lý do khác. Tôi cũng chẳng ngỡ ngàng và hối tiếc gì, vì đó là con người tôi, quá khứ là những thứ không còn tồn tại, tương lai là thứ bất định, chỉ còn hiện tại tất cả những gì đang đối mặt.
Có những người bạn xung quanh tôi luôn nói rằng: “Mày thật là ngu dại và rất nhiều đứa chẳng tin ở chung với nhau vài năm nhưng chẳng làm chuyện đó với nhau”. Rồi tôi lại tảng lơ mọi thứ, để sống chậm và bình yên. Cuộc sống, như những cơn sóng xô bờ, tôi vẫn thích cà phê, thích đi chơi và tiếp xúc nhiều người, nhưng sống chậm để nhìn cuộc sống này nhiều góc độ hơn.
Tôi biết trân trọng mọi thứ người khác dành cho mình hơn, để lại bắt đầu tình cảm mới. Đúng, tôi biết chờ đợi tình cảm, tôi đã lựa chọn người bây giờ là bà xã mình. Những gì tôi đi qua, cô ấy hiểu và không bận tâm đến… có bận tâm thì cũng chẳng được gì, bởi vì tôi có cách hời hợt của riêng mình.
Tôi chậm chạp bước qua tình yêu này và đến cái đích cuối cùng của hôn nhân, cái vỡ òa của bao hạnh phúc khi mình là người đầu tiên. Cho nên tôi nghĩ cuộc sống nếu đầy đủ khi tất cả là trọn vẹn… tôi chỉ biết hiện tại là gì, với tôi là “tương lai là bất định”.
Khi bạn sống chậm lại, biết suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống này, bạn sẽ có được những điều tốt nhất, “Cái mỏng manh nhưng không mỏng manh”. Với một kẻ ngang dọc cuộc sống, đi khắp nơi, không dám phán xét điều gì của cuộc sống này. Những cái thực tại là những cái trải nghiệm của bản thân.
Đến được cái đích thực tại và nó đang là hiện tại đã trải nghiệm. Cái cuối cùng của cuộc sống này là hãy có trách nhiệm với cuộc sống hiện tại. Tôi thay đổi cách nghĩ, cuộc sống vẫn còn nhiều người con gái gìn giữ cái tốt đẹp đó. Đúng, có thể họ sẽ không nói lên được rằng sự chung thủy của cuộc sống gia đình sau này, nhưng nó nói lên được một sự thật không thể chối bỏ giá trị “mỏng manh” không thể so sánh.
Đừng bao giờ so sánh giữa hai góc độ cuộc sống khác nhau “còn – mất”. Mong manh nhưng nó là bản lĩnh và lý trí của người con gái. Sống thoáng cũng tốt, nó có những giá trị nhân văn riêng của nó. Điều gì cũng có hai mặt, có những lý lẽ riêng, giá trị nhân cách của con người được hình thành từ nhiều mặt khác nhau của cuộc sống này. Nhưng hãy biết sống và trách nhiệm với những gì đã qua!
Đừng đánh mất bản thân sau khi lỡ trao trinh tiết
“Suy cho cùng sex đâu có gì là xấu, đâu phải là cái tội nếu nó nằm trong chuẩn mực đạo đức con người”. |