Tôi cần phải trải lòng câu chuyện này. Câu chuyện về chính tôi. Tôi là một nhân viên ngân hàng 46 tuổi, đã sống cả cuộc đời ngược lại với những điều mình mong muốn. Tất cả những ước mơ, đam mê của tôi, đều đã ra đi. Trong một công việc ổn định, giờ hành chính, 6 ngày một tuần. Trong suốt 26 năm. Tôi liên tục chọn những phương án an toàn cho tất cả mọi thứ và thay đổi con người thật của mình như lẽ tất yếu.
Hôm nay tôi biết được rằng vợ mình đã lừa dối mình trong suốt 10 năm qua. Tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ đám tang của cha mình KHÔNG VÌ ĐIỀU GÌ. Tôi đã không hoàn thành tiểu thuyết của mình, không du lịch vòng quanh thế giới, không giúp đỡ những người vô gia cư. Tất cả là những điều mà tôi nghĩ có thể khẳng định mình trong những năm 19-20 tuổi. Nếu tôi của ngày hôm qua gặp tôi của ngày hôm nay, nhất định tôi sẽ đấm vào mặt mình một cú. Tôi sẽ hiểu rằng tại sao những ước mơ đó lại sớm lụi tàn đến vậy.
Hãy bắt đầu với việc tưởng tượng lại hình ảnh của tôi khi còn 20. Dường như chỉ mới hôm qua, tôi còn chắc chắn mình sẽ thay đổi thế giới. Tôi tràn đầy động lực, sáng tạo, chủ động, liều lĩnh và tử tế với mọi người. Tôi có hai ước mơ. Đầu tiên là viết một cuốn sách viễn tưởng/khải huyền. Thứ hai là đi du lịch vòng quanh thế giới, giúp đỡ những người nghèo và vô gia cư. Lúc đó, tôi đã hẹn hò với vợ mình được 4 năm. Tình yêu thời trẻ. Cô ấy yêu sự chủ động, đầy năng lượng của tôi, yêu sự hài hước của tôi và cảm thấy được yêu. Tôi biết cuốn sách của mình sẽ thay đổi thế giới. Tôi sẽ cho mọi người thấy mặt lạc quan của “cái xấu” và “cái bị xuyên tạc”, để người đọc hiểu tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng, rằng chẳng ai nghĩ những gì mình đang làm là sai cả. Khi 20 tuổi, tôi đã viết được 70 trang. Giờ tôi vẫn 70 trang khi ở tuổi 46. Khi 20 tuổi, tôi đã vác ba lô đi quanh New Zealand và Philippines. Tôi đã có kế hoạch đi cả châu Á, rồi châu Âu, rồi Mỹ. Đến bây giờ, tôi vẫn mới chỉ dừng chân ở New Zealand và Philippines thôi.
Giờ hãy đi đến thời điểm mà mọi thứ bắt đầu chuệch choạc. Điều khiến tôi hối hận nhất. Tôi mới 20. Tôi là con một. Tôi cần phải ổn định. Tôi cần có được công việc sau khi tốt nghiệp, công việc mà tôi sẽ cống hiến cả cuộc đời. Nhưng tôi lại dành cả cuộc đời mình cho công việc chán nản đó. Tôi đã nghĩ gì vậy? Tôi đã sống thế nào khi công việc là tất cả của mình? Sau khi về nhà, tôi sẽ ăn tối, chuẩn bị công việc cho ngày tiếp theo, 10 giờ thì đi ngủ, tỉnh dậy vào 6 giờ sáng hôm sau. Lạy chúa, tôi còn không nhớ nổi lần cuối làm tình với vợ là khi nào.
Hôm qua, vợ tôi thừa nhận đã lừa dối tôi trong suốt 10 năm qua. 10 năm. Dường như một thời gian rất dài, nhưng tôi chẳng thể cảm nhận được. Thậm chí tôi còn chẳng mảy may đau đớn. Cô ấy nói vì tôi đã thay đổi. Tôi không còn là con người tôi trước đây nữa. Tôi đã làm gì trong 10 năm đó vậy? Ngoài công việc, tôi không thể kể thêm bất cứ điều gì. Không làm một người chồng tốt. Không làm chính tôi. Tôi là ai? Điều gì đã xảy ra với tôi? Tôi thậm chí không buồn đề nghị li hôn, cũng không thể khóc lóc hay quát nạt cô ấy. Tôi không cảm thấy gì cả. Giờ tôi mới có thể cảm thấy giọt nước mắt khi đang viết những điều này. Nhưng không phải vì vợ tôi đã phản bội tôi, mà vì tôi nhận ra – mình đang chết dần từ bên trong. Điều gì đã xảy ra với con người đầy năng lượng, liều lĩnh, vui vẻ từng muốn thay đổi thế giới? Tôi từng được ngỏ lời bởi cô gái nổi tiếng nhất trong trường, nhưng đã từ chối vì người vợ hiện tại. Trời ơi, khi đó tôi thực sự nổi bật trước các cô gái. Cả khi vào đại học nữa. Nhưng tôi vẫn chung thủy. Không lăng nhăng gì cả. Và chăm chỉ học mỗi ngày.
10 năm. Dường như một thời gian rất dài, nhưng tôi chẳng thể cảm nhận. |
Bạn có nhớ về mấy chuyện du lịch và chuyện viết sách tôi nói lúc nãy không? Tất cả đều nằm trong những năm đầu đại học. Tôi đi làm thêm và tiêu hết những gì kiếm được. Giờ đây, tôi tiết kiệm từng đồng. Tôi không nhớ lần cuối mình tiêu tiền vào cái gì vui vui là khi nào nữa. Hoặc ít nhất là tiêu cái gì cho bản thân. Giờ tôi muốn gì đây?
Cha tôi qua đời cách đây 10 năm. Tôi vẫn còn nhớ nhận được cuộc gọi của mẹ, báo rằng ông đang ngày càng yếu đi. Nhưng tôi mỗi lúc một bận, lại đang trong quá trình có thể được thăng chức. Tôi cứ lần lữa mãi chuyện đi thăm, hi vọng trong đầu rằng ông sẽ cầm cự được thôi. Thế rồi ông mất, và tôi được thăng chức. Tôi đã không gặp ông trong suốt 15 năm. Khi ông mất, tôi tự nhủ rằng chuyện đó không sao cả. Tôi hợp lí hóa rằng dù sao ông cũng đã mất. TÔI ĐÃ NGHĨ GÌ VẬY? Hợp lý hóa mọi thứ, lấy cớ để trì hoãn mọi thứ. Những cái cớ. Sự chần chừ. Tất cả đều dẫn đến một thứ, đó là không gì cả. Tôi tự cho rằng tự chủ về tài chính mới là thứ quan trọng nhất. Giờ tôi biết, thực sự không phải vậy. Tôi hối tiếc vì đã lãng phí năng lượng của mình, khi tôi còn sở hữu nó. Đam mê của tôi. Tuổi trẻ của tôi. Tôi hối tiếc vì đã để công việc nuốt chửng cuộc sống của mình. Tôi hối hận vì đã là một người chồng tệ, một cái máy kiếm tiền. Tôi hối hận vì đã không hoàn thành tiểu thuyết của mình, không chu du thế giới. Không ở bên con trai tôi lúc nó cần. Tôi hối hận vì đã làm một cái ví vô cảm.
Nếu bạn đang đọc những dòng này, và nếu bạn đang còn cả cuộc đời phía trước, thì làm ơn. Đừng trì hoãn. Đừng để ước mơ của bạn đến ngày mai. Hãy tận hưởng năng lượng và đam mê của bạn. Đừng chỉ ở trên mạng internet tất cả thời gian rảnh (trừ khi điều đó phục vụ cho đam mê). Làm ơn, hãy làm điều gì đó với cuộc đời mình khi còn trẻ. ĐỪNG thỏa hiệp khi còn ở tuổi 20. ĐỪNG quên đi những người bạn, hay gia đình mình. Hay chính mình. ĐỪNG lãng phí cuộc đời bạn. Tham vọng của bạn. Như tôi. Đừng như tôi.
Lái xe buýt đội mưa tặng áo khoác cho người vô gia cư
(Xi nhan) – (Phunutoday) – Một người lái xe buýt đã được ca tụng vì dừng lại trong cơn mưa để tặng thanh niên vô gia cư chiếc áo khoác mới. |
Cụ già dạy chàng trai trẻ cách thắt cà vạt ở ga tàu điện ngầm
(Xi nhan) – (Phunutoday) – Phần lớn mọi người không được dạy cách thắt cà vạt ở trường. Họ phải học điều đó từ bố mẹ, bạn bè, trên internet, hoặc nếu may mắn, từ người lạ.. |
Thư mẹ gửi con trai 10 tuổi
(Xi nhan) – (Phunutoday) – Sáng nay hai mẹ con cãi nhau. Mẹ bảo con dọn dẹp mà con đã nói với mẹ bằng thái độ rất xấc xược và thô lỗ. |