12 năm sau cái chết đầy bí ẩn của Lê Công Tuấn Anh , người mẫu Minh Anh chợt tiết lộ những bí ẩn xung quanh chuyện tình của mình, trong đó cô nhắc đến nữ diễn viên tên V. như là nguyên nhân của mọi đổ vỡ của cuộc tình ấy.
“Diễn viên V.” chính là Vân Anh, một gương mặt sáng giá của sân khấu kịch Phú Nhuận. Khi những dòng tâm sự của Minh Anh ồn ào trên báo chí, thì Vân Anh hoàn toàn im lặng.
Chị chạy trốn những săn đuổi của một số người viết báo, muốn để câu chuyện sẽ chìm quên như chị đã từng dìm nó xuống 12 năm qua…
Trong cuộc phỏng vấn Vân Anh, tôi thắc về những vai tình duyên trắc trở, số phận nhiều bí ẩn chị thường diễn rất “ngọt”, chị nói rằng chính chị cũng không hiểu tại sao nữa.
“Có những câu thoại mà cứ như mình đã nói ngoài đời từ lâu lắm, từ thời đau khổ vật vã với mối tình đầu”-chị nói. “Với diễn viên Lê Công Tuấn Anh?” – câu hỏi của tôi khiến chị giật mình. “Em biết chuyện này sao?
Đó là những kỷ niệm đẹp và đau, tôi đã thực sự quên thì bỗng một ngày Minh Anh gợi lại. Trong đó, có nhiều điều cô ấy nói không đúng sự thật”.
Vân Anh đã chia sẻ những nỗi niềm chị đào sâu chôn chặt suốt bao nhiêu năm.
Dĩ nhiên, những điều này chị không muốn lên mặt báo vì cuộc sống của chị hiện rất yên bình, và vì một điều tế nhị nữa: không muốn người khác cho rằng mình gợi lại chuyện cũ để đánh bóng tên tuổi.
Chắc bạn đọc sẽ chẳng bao giờ nghĩ như vậy, khi tất cả những “sự thật” liên quan đến Vân Anh trong cuộc tình tay ba này, qua dòng viết của Minh Anh, vẫn còn là một ẩn số.
“Dẫu sao thì người đã ngủ yên trong lòng đất 12 năm.
Minh Anh cho rằng cô đã nén đớn đau suốt khoảng thời gian ấy vì búa rìu dư luận, thế tại sao cô lại tiếp tục ném búa rìu dư luận vào một cô gái khác với những điều không đúng sự thật, cũng với bao nhiêu năm đớn đau không kém?
Tại sao cô ấy lại làm thế?” – Vân Anh đã tự ngồi viết những dòng như dày vò mình, sau khi đọc những gì Minh Anh viết được báo chí đăng tải lại…
Diễn viên Vân Anh. Ảnh: Quốc Huy
“Tôi không phá tình cảm giữa Lê Công Và Minh Anh”
– Trong những dòng tự thoại, người mẫu Minh Anh cho rằng chị là nguyên nhân trong những đổ vỡ tình cảm của họ. Cảm giác của chị thế nào khi đọc những dòng đó trên mạng?
Tôi rất buồn. 12 năm đã qua, tôi tưởng rằng chị ấy đã quên những chuyện cũ và nghĩ lại mọi điều khi nhắc đến tôi trong chuyện tình cảm này nhưng không, chị ấy vẫn một mực kết tội tôi với những lời lẽ cay độc.
Những người hiểu tôi trong hoàn cảnh đó, không ai cho rằng tôi là người cố chen vào tình cảm của Minh Anh và Lê Công. Nhiều người cũng biết, họ đã từng chia tay trước khi tôi xuất hiện.
Tình cảm đến chính bản thân tôi cũng không biết được. Tôi đã từng trốn chạy, đã từng dằn vặt, khổ sở nhiều. Đến bây giờ tôi cũng không biết tình cảm Lê Công dành cho tôi là tình cảm thật hay là một phút nông nổi.
Tôi đã từng nghĩ lại rằng, có phải vì anh thấy tôi nhỏ nhắn dễ thương thì thương mến không. Có thể Lê Công yêu tôi, nhưng cũng có thể chỉ là thích, tôi cũng không biết nữa. Riêng tôi thì yêu, và đó là mối tình đầu, để lại những kỷ niệm đẹp và đau đớn.
– Tình cảm đặc biệt này được bắt đầu từ đâu?
Trước khi gặp anh, tôi rất thích những vai anh diễn. Lúc đó, vào khoảng năm 1995, anh là một ngôi sao, mà một ngôi sao, nhất là thường vào những vai diễn hiền lành, hào hoa, thì rất nhiều cô gái 19-20 tuổi như tôi lúc đó rất hâm mộ.
Lúc đó tôi mới chân ướt chân ráo về Đoàn kịch nói thành phố, anh Công là diễn viên trụ cột của đoàn. Tuy nhiên, anh thường xuyên đi đóng phim nên ít có mặt ở đoàn lắm.
Một ngày rất tình cờ, tôi lên phòng diễn viên thì gặp anh, lúc đó anh mới đi quay về. Anh mở của ra, chúng tôi nhìn trừng trừng vào nhau rất lâu mà không ai quay đi.
Tim tôi đập loạn xạ như vừa bị một tiếng sét. Một lúc sau, anh lên tiếng trước hỏi mọi người một cách ngập ngừng: “ủa, ủa, ai đây?”. Tôi lí nhí: “Em là Vân Anh, mới về đoàn…”.
Anh ấy cũng hỏi han đàng hoàng lịch sự chứ không chọc ghẹo như nhiều người đàn ông lần đầu tiên thấy một cô gái lạ xuất hiện.
– Rồi chị, hay Lê Công chủ động trước khi đến với nhau?
Không ai chủ động cả. Cái gì xảy ra nó cũng đã xảy ra. Anh gọi tôi là “bé Vân”, và thường dành cho tôi những quan tâm khá dễ chịu, tôi thấy mến anh chứ chẳng nghĩ gì khác.
Anh Công thì ngày một gần gũi. Khi tập vai, thấy tôi mệt anh cũng hay mua quà vặt để ăn đỡ, cũng chỉ bảo lối diễn xuất khi diễn chung.
– Hai người có đứng chung với nhau trong vở diễn nào không?
Có, và đứng chung không lâu sau khi chúng tôi gặp nhau, đó là vở “Vụ án quả trứng gà”, anh đóng vai nam chính. Vai nữ chính chị Trịnh Kim Chi nhưng lần đó chị Chi đi giao lưu ở nước ngoài (vì chị vừa đoạt Á hậu), tôi được diễn thế vai.
Sau mỗi đêm diễn, với những quan tâm, chỉ bảo, những ánh nhìn, tôi thấy mình đã có một tình cảm đặc biệt với anh ấy.
– Lúc đó chị có biết Lê Công đã có người yêu?
Tôi biết, và biết rất rõ người yêu của anh ấy là Minh Anh, chính vì vậy mà khi biết mình có tình cảm với Lê Công tôi đã tránh anh.
Mỗi lần tập xong tôi vào trong cánh gà rồi lánh đi chỗ khác để không nhìn thấy anh. Mỗi lần gặp anh tôi cố chào một cách xã giao nhất. Anh rủ đi ăn, tôi từ chối.
Nhưng tình yêu không có tội. Minh Anh lúc đó cũng như chị, một người con gái yêu và được yêu. Thì việc gì, chị phải lảng tránh và chấp nhận rút lui để rồi một mình chịu đựng?
-Tôi đã từng đặt dấu hỏi nếu Lê Công có tình cảm với tôi thật thì cũng là điều không nên vì rồi người khổ cũng sẽ là tôi thôi. Tôi không muốn xen vào chuyện của anh với Minh Anh khi họ đang có nhau.
Và nếu giả sử họ không còn nhau nữa, thì tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, nhỏ bé nên trèo cao sẽ ngã đau, tốt nhất là nên giấu tình cảm đó đi để sống và làm việc bình thản…
– Nhưng rồi mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn. Chuyện gì xảy ra thì vẫn cứ thế xảy ra. Chị đã không làm chủ được tình cảm như mình muốn. Còn Lê Công, anh ấy vẫn chấp nhận một cuộc phiêu lưu không có lợi cho cả ba người?
Đoàn lưu diễn phía Bắc. Lần đó, Minh Anh cũng đi cùng kết hợp công việc diễn thời trang ở Hà Nội. Tôi thì vẫn né anh hoài sau những đêm diễn. Rồi một tối diễn hết lớp, tôi vào cánh gà, anh cũng chạy theo tôi vào.
Anh lại gần, tôi lại né rồi chạy theo lối ra phía sau của Nhà hát Tuổi trẻ (Hà Nội) để ra phía ngoài, anh cũng chạy ra. Tôi nói “Anh đừng nói chuyện với em nữa”, anh chạy theo và giữa tay tôi lại.
Anh hỏi: “Tại sao em lại né mặt anh? Tại sao em lại làm như vậy?”. Tôi nói: “em không có gì để tránh mặt anh hết. Anh đừng nói gì nữa. Anh vào diễn đi kẻo trễ lớp”.
Anh cứ khăng khăng: “Anh sẽ không diễn đến khi nào em chưa trả lời anh”. Tôi không ngờ anh Công lại lỳ thế. Anh lại nói: “Anh không cần biết mọi chuyện. Giờ anh chỉ biết có em thôi”.
Nghe anh nói vậy tôi lại càng hoảng vì Minh Anh cũng có mặt trong chuyến đi này. Tối hôm đó Minh Anh diễn thời trang ở cung Việt-Xô, và sau khi diễn xong họ sẽ gặp nhau. Nghĩ đến điều đó tôi vùng chạy.
Không ngờ, anh Công ôm chầm lấy tôi và nói : “Bé Vân có biết là anh yêu bé không?”. Tôi lại càng hoảng. Lấy lại bình tĩnh, tôi nói: “Bây giờ anh cứ vào diễn đi. Em cũng phải diễn nữa”.
Sau đó, tôi cũng không hiểu nổi mình nữa. Tôi không trốn chạy nữa nhưng nghĩ đến những gì phía trước, với một kẻ đến sau, thấy tim mình đau nhói.
Nhưng tôi thề rằng, tôi không muốn Lê Công chia tay Minh Anh, bởi vì tôi thấy họ đẹp đôi và thực sự xứng đáng. Chị ấy hơn tôi mọi thứ và anh Công cũng cần một người như vậy.
“Tôi bị đuổi việc chỉ vì yêu Lê Công”
– Mọi chuyện hẳn sẽ không bình yên khi mối quan hệ này đã không ít người biết?
Chuyến đi đó hơn một tháng, diễn xuyên các tỉnh phía Bắc. Minh Anh chỉ đi cùng đến Hà Nội thì về Sài Gòn. Những quan tâm của anh Công với tôi dần nhiều người cũng biết. Nhiều người khuyên tôi không nên tiếp tục vì họ biết chắc tôi sẽ khổ.
Tôi lại giữ khoảng cách. Một lần đoàn đến Thái Bình, Lê Công có hỏi tôi: “Em có tình cảm với anh đúng không?”. Tôi nói: “Em có tình cảm với anh nhưng anh đã có người yêu rồi, em không muốn mọi chuyện tiếp tục.
Đừng làm em khổ, anh khổ và chị Minh Anh cũng khổ”. Sau đó anh nói: “anh biết bé có tình cảm với anh là được rồi và anh cũng có tình cảm với bé”. Rồi những lời ra tiếng vào, chuyện cũng đến tai Minh Anh.
Minh Anh- cô ấy có im lặng?
Minh Anh không hề im lặng. Những ngày tháng đó Minh Anh đã dày vò tôi đủ đường. Hết gọi điện thoại về nhà lại nhắn vào máy nhắn tin sỉ nhục, hăm doạ. Tôi im lặng trước tất cả. Xung quanh tôi lúc đó không có một ai hết.
Một người bạn mà tôi quý cũng quay mặt đi, chị ta gọi điện cho tôi và đưa máy cho Minh Anh nói chuyện. Tôi chỉ nói với Minh Anh là “Em muốn được yên, chị và anh Công đừng làm phiền em nữa” và sốc với cách cư xử của những người xung quanh.
– Tại sao chị không thanh minh, hay giải thích với Minh Anh?
Bởi vì chính tôi cũng chẳng biết phải thanh minh sao cho phải. Tôi nhận thấy mình cũng có lỗi, mình đã không làm chủ được tình cảm để dẫn đến những phức tạp không đáng có. Tôi chỉ nghĩ, tôi sai rồi, sai vì đến với anh Công khi anh đang có người yêu.
Thời ấy tôi ngờ nghệch lắm, luôn cảm giác mình có lỗi như chen vào một hạnh phúc, mặc dù lúc đó, Minh Anh và anh Công chưa là chồng là vợ gì cả.
Tôi để Minh Anh muốn chửi, mắng, muốn làm gì thì làm, tôi chấp nhận tất cả. Tôi chấp nhận cả việc quên Lê Công đi theo yêu cầu của chị ấy.
– Và chị chia tay thầm lặng với Lê Công?
Anh ấy gọi điện, giọng như người có lỗi. Anh ấy còn đòi chết nếu như tôi không quay lại với anh ấy. Tôi chỉ nói: “Thôi mình dừng ở đây đi.
Tình cảm em dành cho anh rất lớn, rất sâu đậm nhưng thà em dừng ở đây để một mình em khổ chứ không làm khổ cả ba người”.
Bỏ máy điện thoại, tôi khóc rất nhiều. Tôi nhủ mình rằng như vậy chắc sẽ tốt hơn. Nhưng mọi thứ phức tạp hơn tôi nghĩ…
– Nghe nói sau chuyện tình tay ba này, chị đã ra đi khỏi nơi làm việc. Không lẽ đó là một sự lựa chọn tiếp theo sau những rút lui trong tình cảm?
Đúng hơn là tôi bị cho thôi việc. Minh Anh đã lên gặp thầy tôi là trưởng đoàn khi đó và yêu cầu nếu để Vân Anh ở lại đoàn thì chị ấy sẽ không cho Lê Công diễn ở đoàn nữa. Dĩ nhiên trong chuyện này, đoàn sẽ chọn Lê Công vì anh ấy là một ngôi sao.
Còn tôi, một diễn viên trẻ người non nghề, có ở đoàn hay không không quan trọng. Thầy đã gặp tôi và nói thẳng, thầy không muốn Minh Anh lên đoàn trách móc, than khổ và thầy sẽ không để tôi ở lại đoàn nữa…
– Vừa phải chia tay Lê Công, vừa bị đuổi việc, chấp nhận thua thiệt đủ đường, cô gái 20 tuổi Vân Anh lúc đó sống thế nào?
Tôi tủi thân lặng lẽ rời đoàn. Đau đớn một điều rằng tại sao người khác lại đối xử với mình như vậy? Tại sao lại đuổi việc tôi chỉ vì những chuyện riêng tư của tôi mà chuyện riêng đó không phải xấu xa hèn mạt gì?
Bước chân đầu đời gần như đã phải bị vấp ngã vì những điều không tin nổi. Tôi tự hứa với mình rồi tôi sẽ đứng dậy và chứng minh cho mọi người biết sức lao động nghệ thuật của mình…
“Minh Anh đã bịa chuyện tôi có thai”
– Rời đoàn kịch nói thành phố, chị đi đâu khi đó?
Những ngày đầu tôi không biết mình đi đâu cả. Vừa mất việc, nhưng đau hơn là mất niềm tin vào mọi người. Tôi về nhà đóng kín cửa không nói cho ai biết mình đang gặp chuyện gì và cũng không muốn bước ra đường nữa.
Hàng ngày, Minh Anh vẫn gọi điện. Máy nhắn tin suốt ngày vẫn là những câu chửi rủa và “gọi là cho Minh Anh theo số…”. Tôi vẫn im lặng. Sau đó, tôi đi múa trở lại (trước đây tôi từng học múa và có múa phụ họa cho các ca sĩ).
Một thời gian sau tôi tham gia nhóm tấu hài và chẳng lâu sau tôi trở lại sân khấu nhưng không phải là đoàn kịch nói thành phố.
– Sau những cú vấp, ai cũng phải đứng dậy. Về công việc, chắc chắn chị phải làm việc để tồn tại. Nhưng chuyện tình cảm thì quả là không dễ dàng. Ra đi rồi, Minh Anh có tiếp tục gây áp lực gì với chị không?
Còn đớn đau hơn những gì trước đó đấy chứ! Một ngày, tôi nghĩ mọi chuyện đã tạm yên, mình phải tiếp tục đi làm thì Minh Anh gọi. Tôi choáng váng khi chị ta hỏi: “Em đang có thai với anh Công đúng không?”
Tôi run cả người, hỏi lại: “chị, chị…nói gì?”. Chị ta tiếp tục: “Chị biết hiện nay em đang có thai với anh Công. Chị không muốn phá vỡ tình cảm giữa em với anh Công cũng như không muốn em bỏ cái thai đó, em cứ giữ lại đi”
Tôi giận nóng cả người: “Chị nói gì? Tôi với anh Công chưa từng hôn nhau, nói gì là có thai? Chị lấy đâu ra cái tin kinh dị đó?”. Rồi chị ta chốt một câu: “Chị không tin em nữa. Em là kẻ dối trá, cố tình qua mặt chị!”
Có lẽ mối thù Minh Anh dành cho tôi vẫn còn rất nặng, nên 12 năm sau vẫn bịa chuyện. Tôi không hiểu sao chị ấy có thể dựng lên như vậy. Tôi đã chịu quá nhiều đau đớn, không lẽ Minh Anh không thấy?
“Ai cũng phải quên, để sống…”
– Dẫu sao, Lê Công chết, nhiều người vẫn nghĩ từ cuộc chia tay với Minh Anh. Những đổ vỡ đó không thể không có bóng dáng của người thứ ba, là chị?
Sau 12 năm vết thương của tôi tiếp tục bị xát muối là vì lập luận đó của Minh Anh. Tại sao Minh Anh phải đổ tội cho tôi? Là người trong cuộc, chị ta phải hiểu trước khi tôi xuất hiện, họ đã từng chia tay và Lê Công đã từng đòi chết.
Và rồi tôi cũng chủ động rút lui để cho hai người hạnh phúc, sao Minh Anh vẫn cứ dày vò tôi đến bây giờ. Đành rằng anh Công yếu đuối, dại dột.
Cũng là phụ nữ và từng đau như nhau, sao sau khi mọi chuyện đã ngủ yên Minh Anh lại tiếp tục gây nên một cơn đau khác với tôi?
– Người ta vẫn nói phụ nữ thường khó quên. Ví như tấm ảnh chị, Lê Công vẫn giữ trong lòng trước khi chết, làm sao Minh Anh có thể quên được!
Nếu ai đó là tôi khi ấy, chắc chẳng nghĩ rằng mình khó có thể bước đến hôm nay. Có lúc tôi nghĩ, người tự tử phải là tôi, chứ không phải Lê Công. Mất hết bạn bè, niềm tin, công việc lại bị dày vò hàng ngày vậy, tôi cũng không tin nổi mình đã vượt qua.
Tôi cho rằng mọi thứ đã qua rồi. 12 năm qua tôi đã dìm nó xuống tận đáy lòng để quên, để sống và làm việc. Và theo như lời Minh Anh kể thì hiện chị hạnh phúc.
Thế, chị ấy gợi lại chuyện cũ để làm gì? Tự mình chị ấy khơi ra, rồi lại tự nói là để chị ấy bình yên? Là sao? Tôi không hiểu chị ấy muốn gì nữa!
– Hồi đó, ba người chưa từng ba mặt một lời lần nào sao?
Khi Minh anh gọi điện, tôi bảo chị là đồng ý gặp cả chị ấy và anh Công để nói rõ ràng, để rồi mong họ đừng làm đau tôi nữa.
Minh Anh nói, chị ấy sẽ gọi hẹn địa điểm khi anh Công đi đóng phim về nhưng không thấy chị ấy gọi lại. Và đã không có cuộc gặp đó xảy ra.
– 12 năm nhìn lại, chị thấy tình cảm của Lê Công dành cho chị thế nào? Chị có tin anh ấy?
Tôi cứ thắc mắc hoài câu hỏi đó. Khi Minh Anh dày vò tôi như vậy, khi tôi bị thôi việc như thế, anh ấy không nói gì cả, cũng không nói phải làm gì cho tôi. Nhưng khi tôi nghỉ việc ở nhà, anh ấy thường xuyên gọi điện, tôi phải tránh các cuộc điện thoại ấy.
Có một điều mà tôi vẫn thấy nặng lòng, là lần anh ấy gọi điện nói anh và Minh Anh đã chia tay, muốn tiếp tục với tôi nhưng tôi từ chối.
Sau đó, anh đến thẳng nhà, gặp mẹ tôi và xin phép được đi lại với tôi. Tôi nghĩ, anh có thể đùa cợt với tôi nhưng sao lại đùa với người lớn?
Tôi đồng ý gặp anh vì anh cứ ngồi lỳ như vậy ở nhà, tôi nói với anh lần gặp đó sẽ là cuối cùng mặc anh và Minh Anh chia tay hay không chia tay.
Anh nói “Bé Vân hết tin anh rồi sao?”. Tôi nói: “Tin để làm gì nữa. Mọi chuyện như vậy là quá đủ”. Anh nói: “Nếu bé hết tin anh thì anh sẽ đốt cháy cả bàn tay này” rồi anh lấy thuốc lá châm vào tay.
Lúc đầu tôi để mặc nhưng sau thấy điếu thuốc cứ nung vào thịt thì cầm tay anh và giật thuốc ra. Cho đến khi chết, anh vẫn còn vết bỏng đó trên tay chưa kịp lành…
– Khi Lê Công mất, Minh Anh phải chịu những điều tiếng không hay, điều đó ai cũng biết. “Người thứ ba” có phải chịu những dư chấn về một cái chết nhiều bí ẩn này không?
Tôi rất choáng, nhưng cũng bình tĩnh để làm việc. Tôi hoàn toàn thông cảm với những gì Minh Anh chịu đựng. Có lẽ, vì lúc đó tôi quá bé nhỏ nên chẳng ai thèm biết, thèm nhắc đến.
– Chị có nghĩ rằng, 12 năm là một khoảng thời gian đủ để người ta quên mọi chuyện, nhưng cũng đủ để người ta bình tĩnh nhìn về những điều đã qua rõ ràng và bao dung hơn. Những gì Minh Anh nhắc đến cũng có lý của cô ấy?
Đúng, 12 năm cũng đủ để nhìn lại nhưng ít nhất phải tôn trọng sự thật, và phải rõ ràng-còn bao dung ở chị ấy, tôi không bàn tới. Đừng làm đau người khác, người còn sống cũng như người đã khuất, dù bất cứ lý do gì.
Làm sao Minh Anh và một người viết báo nào đó có thể đặt một câu hỏi: những năm qua tôi vẫn vô cảm với nỗi đau của Minh Anh, vẫn bình thản đứng trên sân khấu? Tôi vô cảm hay không tự tôi biết. Không lẽ tôi phải gào khóc vật vã thì họ mới thoả lòng?
– Chị vẫn nói, tình đầu ám ảnh chị qua từng vai diễn. Không lẽ, hình bóng Lê Công vẫn nặng như vậy trong cuộc sống của chị?
Không. Tôi đã vùi quên tất cả. Tôi cũng đã có một cuộc tình khác và từng hạnh phúc với cuộc tình mới. Tôi xem những gì đã qua như một vết đau ngày cũ thôi, để gác lại nó và làm việc tốt. Nếu tôi cứ khư khư những gì qua rồi thì làm sao sống nổi?
– Hiện tại những khó khăn ngày cũ đã qua. Vết thương xưa cũng thành da lâu rồi. Sao chị vẫn một mình một bóng giữa cuộc đời vậy dù trên sân khấu luôn luôn cùng nhân vật mơ về một mái nhà êm ấm?
Những gì đẹp nhất thường là không giữ được, đôi lúc chới với như không phải của mình nữa. Giờ đây qua tình đầu đau, tình mới đẹp và những tưởng đã hạnh phúc, tôi thành kẻ không đi tìm tình yêu và hạnh phúc nữa.
Cứ sống và làm việc, đến đâu thì đến, đành nghe duyên số thôi. Tôi đã từng ôm mặt khóc trước mọi người khi biết mình đã để vụt mất những gì tươi đẹp và có lẽ, tôi cũng chẳng còn nước mắt cho mình nữa.
Hạnh phúc của tôi giờ đây là nụ cười mỗi lần nhận vai diễn mới, mỗi lần bước ra sân khấu. Tôi sẽ quên hết mệt mỏi để sống những cuộc đời khác nhau cùng nhân vật, đó là mơ ước còn lại của tôi.
– Chị có thể chia sẻ phần nào về cuộc sống của chị bây giờ?
Tôi sống cùng ba mẹ, họ đều đã có tuổi và bệnh tật. Một mình tôi lo toan công việc cả gia đình. Niềm vui hay nỗi buồn của tôi cũng đều là niềm vui, nỗi buồn của họ nên tôi cố gắng hết sức trong công việc và để mình không gặp những đớn đau ngoài cuộc đời.
Nếu tôi đau, lại sẽ làm những người thân đau. Dù có thế nào, tôi vẫn phải vui để sống. Những gì đã qua, xin hãy để cho nó qua…
– Xin được chia sẻ và mong chị hạnh phúc. Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện!
Theo Trí Thức Trẻ