Sau nhiều năm hoạt động nghệ thuật, Thành Lộc thành công trong sự nghiệp với nhiều vai diễn để đời nhưng Thành Lộc vẫn lẻ bóng một mình. Anh tự nhận mình là người tham lam trong tình yêu. “Tôi yêu nhiều lắm, tôi có thể yêu nhiều người một lúc, tới bây giờ tôi vẫn đang yêu mà, chứ tôi đã hết yêu đâu? Và tình yêu của tôi luôn luôn thanh xuân. Trái tim tôi vẫn đập mạnh những khi tôi gặp người yêu cho dù đó là tình yêu song phương hay là đơn phương, nó vẫn cứ nồng nàn như ngày nào.”
Là một nghệ sĩ không tránh khỏi những giây phút đa sầu, đa cảm hơn người thường. Anh có thể khóc hết nước mắt những rồi lại sung sướng đến tột bậc. “Tôi đã từng thổn thức khóc như một đứa con nít khi phải chia tay một chuyện tình nào đó, và mỗi lần khóc xong thì tôi lại cảm thấy sung sướng. Sung sướng bởi vì ít ra nó làm cho mình được đau đớn đến tận cùng để tác phẩm mình nó hay hơn”, anh tâm sự.
Anh tự nhận: “Yêu nghệ sĩ khổ, mà nghệ sĩ yêu người ngoài cũng khổ lắm. Nói chung yêu là khổ thôi. Đó là một chuỗi cái cảm giác sướng và khổ nó luôn luôn đan xen vào nhau. Tại ông Adam với bà Eva ăn trái táo cho nên con người khổ thôi. Mà thật sự mà nếu hai người đó mà không ăn trái táo để bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng thì cuộc đời này đã không có thơ, không có văn học, không có nghệ thuật.”
Ở tuổi nửa đời người, anh không rằng mình cô đơn, anh dành hế tình yêu của mình cho nghệ thuật, cho những vai diễn của mình. Anh nói: “Người nghệ sĩ phải được cô đơn để khi trải qua nó, bạn mới thấu hiểu được nỗi cô đơn của nhân loại, bạn mới có tác phẩm chạm vào trái tim người ta. Cho nên cô đơn là một thứ ân huệ lớn lao mà thượng đến ban cho người làm nghệ thuật, đừng có sợ cô đơn! Tới bây giờ tôi thấy tôi vẫn còn diễn hay là bởi vì tôi vẫn còn cô đơn.
Đừng nghĩ cứ một mình thì cô đơn. Con người ta có thể cô đơn ngay trong ngôi nhà của mình, người ta có thể sống với một người chồng, người vợ với con cháu đầy đàn sung túc và giàu có, nhưng cô đơn thì vẫn cứ cô đơn thôi.”
“Mỗi khi tôi đọc một tác phẩm văn học, xem một bộ phim, hay thậm chí tôi xem một bức tranh mà tôi cảm thấy tôi ứa nước mắt và tôi xúc động, trái tim tôi thổn thức thì tôi cảm thấy rất mừng và biết rằng “A, như vậy là mình còn làm nghề được”. Ngày nào mình còn cảm thấy xúc động, còn có khả năng thấu hiểu được thì phải mừng về điều đó. Chứ mọi thứ cứ trôi tuột thì lúc đó mình biết là mình phải chia tay với nghề rồi”, anh tâm sự.