Đừng để ai phải cô đơn trong mùa Giáng sinh
Cô còn nhớ, hồi ấy Giáng sinh nào cũng ngập tràn hạnh phúc và tiếng cười. Hơn 10 năm cô ở lại thành phố này là chừng ấy quãng thời gian cô dày xéo, cô đớn đau trong quãng ký ức nấc nghẹn về anh.
Giáng sinh năm cô 25 tuổi, anh ấy đi mãi về một thế giới xa xăm. Một tuần sau vụ tai nạn xe vào đêm giá băng ấy, anh rời khỏi cô. Kể từ đó, Giáng sinh tựa nỗi đau không tên, cô chết lặng vùi mình trong miền sâu thẳm kỷ niệm.
Đêm nay, như thường niên, cô lật mở những bức ảnh cũ, đọc lại những dòng chữ anh nắn nót viết trên tấm thiệp đã nhòe đi vì nước mắt. Năm nào cũng vậy, cô tần ngần trước khung ảnh, không dám nhớ nhiều mà cũng chẳng thể nguôi ngoai.
Bức thư cuối cùng anh gửi cho cô, là ngày anh biết mình chẳng thể ở bên cạnh cô mãi nữa. “Anh tin là thời gian sẽ khiến em cảm thấy ổn hơn. Anh biết, cuộc sống sẽ thật khó khăn nếu em cứ mãi một mình. Em có tin vào tình yêu vĩnh cửu không? Dù anh không còn ở cạnh, em hãy can đảm để bản thân có thêm cơ hội được yêu. Anh sẽ thật hạnh phúc nếu em được hạnh phúc. Em hãy chuyện trò cùng ai đó vào đêm Giáng sinh, vì mùa lễ là để vui vẻ và bình an”.
Dù đoạn duyên phận ngắn ngủi, không cho người ta được đồng hành suốt đời. Nhưng ít ra, chúng ta đã từng yêu hết mình và đau hết phần nỗi đau. Noel này, đừng để ai phải cô đơn cả!
Tha thứ cho nhau, để chữa lành thương tổn
Tôi vô tình chạm mặt người yêu cũ cách đây vài hôm. Giữa thành phố tưởng chừng rộng lớn này, cũng có khi hóa chật hẹp để cho những-người-cũ gặp lại nhau. Những vết thương năm xưa, cho đến hiện tại cũng đã liền sẹo.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại người ấy. Bởi chúng tôi đã hết duyên phận bên nhau, mỗi người đã chọn bước những ngả đường khác nhau. Thế nên, khi vô tình nhìn thấy nhau, ai cũng ngượng ngùng nở nụ cười, nói lời chào.
Tôi biết, sẽ không dễ dàng để tỏ ra như những người bạn thân thiết lâu ngày gặp lại. Giữa chúng tôi đơn thuần chỉ là mối quan hệ đã cũ. Gạt bỏ đi câu chuyện quá khứ, chúng tôi hỏi han đôi ba câu về cuộc sống của nhau.
“Thật ra thì ngày đó chúng ta còn quá trẻ để bỏ qua cái tôi, để hiểu nhau nhiều hơn. Hy vọng rằng sau này chúng ta đều sẽ được hạnh phúc”, anh ấy đã nhắn gửi tôi như thế, trước khi đứng dậy rời đi.
Vậy đó, có những cuộc hội ngộ thật lạ. Tôi biết, vốn dĩ cho đến bây giờ, chẳng ai còn trách cứ, hờn giận những chuyện xưa. Mùa Giáng sinh, có lẽ là dịp để chúng ta tha thứ cho nhau, để chữa lành những thương tổn đã qua và để hạnh phúc hơn – dù không còn cùng nhau.
Giáng sinh là mùa để yêu, để nhớ!
Bạn còn cô đơn hay đã ấm nồng bên một ai đó, thì cũng đừng bao giờ quên yêu thương chính mình. Đừng để bản thân phải chịu những ấm ức không đáng có, cũng bao giờ tự trách mình khi mọi chuyện không như ý.
Mùa Giáng sinh năm nay, trở về nhà, cùng mẹ cha quân quần bên mâm cơm chiều. Hạnh phúc đôi khi chỉ là những phút giây bình dị như thế. Suy cho cùng, Giáng sinh là một mùa – mùa để yêu, để nhớ và để hạnh phúc!