Ngày 20/11 là ngày tri ân các thầy cô giáo, bên cạnh những món quà nho nhỏ bạn có thể dành tặng thầy cô bằng 5 bài thơ 20/11 hay và ý nghĩa sau đây.
1. Không đề
. “Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua.Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ,Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích.Có những lúc thầm lặng con ngắm,Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn…Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm,Sao thấy được nổi lòng thầy cùng năm tháng.Đã qua rồi một thời và con đã lớn.Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.Lời giải đáp cho con không còn là ẩn sốMà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la.Ở nơi xa theo hương bay của gió,Con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu”
2. Gặp lại Thầy
Con dừng lại phía hàng câyBồi hồi khi gặp dáng thầy hôm naoTrường xưa vẫn nét ngày nàoVà đây vẫn dáng thấy cao cao gầyVẫn bao la một vòng tayĐón con như thể chưa ngày cách xaKiềm lòng để lệ khỏi nhoàGiọng thầy trầm ấm “thật thà phải con?”Cái tên thấy gọi riêng conĐến giờ con thấy vẫn còn mới nguyênƯớc mong con mãi không quên“thật lòng vững trí đừng phiền nghe con”Lợi danh – danh lợi sẽ mònNhững điều thấy dạy còn hoài khắc tâmNhớ tóc thấy điểm hoa râmCùng lời chỉ dạy âm thầm con mangAi quên đi chuyến đò ngangQuên sao người lái thuyền sang bến đời.
3. Bụi phấn xa rồi
Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn Một mình thơ thẩn đi tìm lại Một thoáng hương xưa dưới mái trường
Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương, Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ Bụi phấn xa rồi… gửi chút hương!
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi! Cuộc đời cũng tựa như trang sách Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!
Nước mắt bây giờ để nhớ ai??? Buồn cho năm tháng hững hờ xa Tìm đâu hình bóng còn vương lại? Tôi nhớ thầy tôi, nhớ… xót xa!
Như còn đâu đây tiếng giảng bài Từng trang giáo án vẫn còn nguyên Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!
3. Thầy và chuyến đò xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…
(Nguyễn Quốc Đạt)