Sự thật kinh hoàng chưa từng biết về cung nữ thời xưa
Được tuyển chọn vào hậu cung, các cung nữ đều có dung mạo như hoa, nhưng có ai thấu được nỗi thống khổ của thân trâu ngựa chốn thâm cung.
Ít ai biết rằng, các cung nữ sau khi được tuyển chọn và đưa vào cung cũng là đồng nghĩa với sự bắt đầu của kiếp sống thân trâu ngựa. Cả đời họ phải lao động cật lực khổ sai, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Sống nơi thâm cung không biết ngày tháng, chả bao giờ có ngày được ngẩng mặt, thậm chí không bao giờ được gặp lại người thân.
Khi đau ốm cũng như tù nhân hay phế nhân, các cung nữ không được khám chữa bệnh, chỉ dựa vào sinh mệnh duy trì sự sống hoặc chờ đợi cái chết.
Nếu cung nữ nào may mắn được hoàng đế để mắt đến, thì may ra có chút địa vị, nếu may mắn hơn sinh được con cho hoàng thượng thì có thể được sắc phong.
Còn lại các cung nữ chỉ còn cách sống âm thầm, lặng lẽ. Thậm chí, khi chết cung nữ cũng không được chôn cất mà hỏa thiêu, tro cốt sẽ được ném xuống giếng cạn.
Những cung nữ vi phạm quy định thường sẽ phải chịu hình phạt “Đề linh”. Ban đêm, cung nữ bị phạt phải đi từ Minh cung, cổng của Cung Đức Càn Thanh đến Nhật Tinh Môn, Nguyệt Hoa Môn sau đó phải về trước cung Càn Thanh.
Phải đi từng bước chậm rãi, mưa gió cũng không được dừng lại, vừa đi vừa cao giọng hát “Thiên Hạ thái bình”, âm thanh phải mềm mại ngân dài như tiếng chuông. Nhưng đây vẫn là hình phạt nhẹ nhàng.
Hình phạt “Bản trước” là cung nữ bị phạt, đứng mặt hướng về phía Bắc, sau đó cúi gập người hai tay ôm hai chân. Giữ tư thế này trong thời gian một canh giờ (khoảng 2 tiếng đồng hồ).
Đa phần các cung nữ bị phạt đều hoa mắt chóng mặt, ngất lăn ra đất. Thậm chí có nhiều người còn nôn thốc tháo rất nguy hiểm đến tính mạng.
Đôi khi cung nữ trở thành món đồ mua vui của hoàng đế
Cung nữ được coi như món đồ chơi hoặc trò tiêu khiển đó là chuyện thường tình. Ngoài những lúc bắt các cung nữ phải “hầu hạ” mình, các nàng còn bị bắt quan hệ với động vật để làm trò tiêu khiển thỏa mãn thú tính biến thái của những tên hoàng đế vô lại.
Khi vào cung họ mới 16 tuổi, đến khi đã 60 tuổi, xuân sắc qua đi, hồng nhan phai nhạt, họ lại làm phận ni cô, bầu bạn với ngọn đèn vàng và những cuốn sách cổ trong am, miếu, sống những tháng ngày còn lại trong lạnh lẽo.
Khi chết đi, họ bị chôn chung ở phần mộ của các cung nữ có tên “Dã Cô Lạc” hoặc “Cung Nhân Tà”. Thậm chí, nhiều còn không có đất để chôn, xác của họ được đốt và vứt xuống giếng trong cung.