Tôi nghe một người chị có nói rất sợ thấy phụ nữ thay đổi. Tôi thì thấy những phụ nữ xung quanh tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ, cá tính hơn. Tuy vậy, có một điều khiến tôi lo lắng, ấy là đa phần họ đều tự làm mình tổn thương trước rồi mới chịu đứng dậy. Người xưa có câu:”Thân lừa ưa nặng” là thế đó. Bản thân tôi cũng đã tự khiến mình mệt mỏi vì chuyện tình cảm đến vài ba lần nhưng quả thực, tôi thấy mình tự ném mình vào đau khổ là do tôi muốn tìm kiếm bản thân, lý tưởng, quan niệm nhiều hơn là đau thương vì chuyện không được yêu thương bởi một người đàn ông.
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện qua mạng với một cô bạn thân. Cô ấy không muốn tôi gọi điện vì sợ mình sẽ khóc nấc lên. Kể cũng lạ, tôi nhớ những lần chia tay trước của mình, tôi chỉ khóc ngay lúc ấy một lần duy nhất là khi làm tổn thương một người con trai. Những lần tôi chịu là kẻ ở lại, tôi đã sợ mình không thể khóc nổi đến mức luôn tự ép nước mắt mình phải rơi để cuốn trôi hết tất cả. Cô bạn ấy của tôi cũng yếu đuối, và cũng mạnh mẽ. Cũng như tôi, như những người con gái khác, cô tự nhủ mình phải vì mình thôi, phải trở nên mạnh mẽ và cá tính hơn. Và rồi cứ vuốt ve cô ấy bằng những lời lẽ đanh thép rằng phải ích kỉ, tôi cố gắng ép những suy nghĩ ấy thoát ra để tự nhắc nhở bản thân.
Bởi hình như tôi đang mải miết với thế giới trong đầu mình quá, cứ chăm bẵm mầm cỏ dại sống dai dẳng nhưng heo hắt của những lí tưởng, những cảm xúc lãng mạn mà quên đi mất đôi mắt mình thật đẹp. Bấy lâu nay tôi luôn dành thời gian cho việc nhắm nó lại và mơ mộng về mầm cỏ dại ấy, cố gắng làm nó tươi tắn rõ nét hơn mà bỏ quên đi tình yêu tôi đang vun đắp, và cả tương lai của tôi.
Tôi bỗng thấy mình còn yếu đuối hơn cô gái ấy. Vì ít nhất cô ấy tìm tôi để lấy động lực, còn tôi, vẫn chỉ lang thang một mình tự kéo mình dậy bởi sợ rằng không ai hiểu được mình.
Tôi bỗng thấy, thực sự là thiếu logic, mạnh mẽ hơn và bản thân mình như bước thêm một bước trên con đường trưởng thành. Với tôi, việc hiểu rõ thế giới, những cảm xúc, những chiêm nghiệm thực sự tuyệt vời, tuyệt vời đến mức tôi không tin được nếu quả thực có thể quay ngược lại thời gian, người ta sẽ muốn sống mãi trong một khoảnh khắc nào đó của quá khứ như người ta hay khao khát. Tôi thích lớn lên nhiều hơn là bé lại. Họ chỉ thực sự khao khát ngày qua khi họ biết chắc chỉ có ngày mai là tới, trở về là điều không thể. Đến khi trưởng thành rồi, người ta mới biết trân trọng những điều đã qua, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao? Nhất là những người phụ nữ.
Mạnh mẽ, chẳng qua biết mình đang làm gì và kiểm soát được bản thân, vẫn cứ yêu thương như mình muốn. Vẫn cứ khóc khi mình buồn. Giống như là việc hít thở, uống nước và ăn cơm vậy, theo thứ tự sẽ là bản thân, tình yêu, gia đình và bè bạn, bỏ quên cái nào cũng sẽ đều khiến ta chết dần chết mòn. Nhưng rõ ràng, người ta nhịn thở quá hai phút là đã phế tàn…
“Còn trinh” là đức hạnh hay tự trọng?
Với những người trẻ sống hiện đại họ có coi trọng trinh tiết hay coi đó là điều lạc hậu trong xã hội hiện nay? |