Cụm từ trai bao có lẽ giờ không còn xa lạ với nhiều người. Tôi biết, trong xã hội này có nhiều người con trai như tôi chấp nhận cái nghề mạt hạn này. Người ta từng nói: “Đừng nghe cave kể chuyện, đừng nghe thằng nghiện trình bày” nhưng thực sự hôm nay tôi muốn viết lên đây tất cả để khép lại một quãng thời gian tăm tối nhất cuộc đời tôi.
18 tuổi, tôi lên Sài Gòn học. Tôi từng ước áo được lên thành phố xa hoa này để có thể được sống với chính bản thân mình, một thằng con trai thích con trai mà ở quê không bao giờ có thể chấp nhận. Tôi là một gay kín, thế nhưng tôi cũng khao khát được yêu, được sống đúng với giới tính của mình.
Tôi quen em khi chúng tôi cùng chung một lớp học, em dễ thương, em mong manh, em đáng yêu đã thực sự khiến tôi trúng tiếng sét ái tình. Và rồi, cũng không mất nhiều thời gian tôi và em đã là một cặp.
Quãng thời gian đầu với tôi, cả hai có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng rồi cuộc sống nhộn nhịp nơi đô thị cũng khiến em thay đổi. Em thích ăn diện, thích đi chơi, thích mua sắm… thích một cuộc sống đầy đủ về vật chất. Yêu em, nhưng tôi nào có thể đáp ứng được mọi thứ đó.
Tôi đi làm thuê, dần dần bỏ cả học để đi làm để mong được đáp ứng mọi yêu cầu của em. Tôi yêu em, nhìn thấy em hạnh phúc tôi cũng hạnh phúc không kém và đặc biệt, tôi sợ mất em nên luôn cố gắng để đáp ứng em. Thế nhưng, với những công việc làm thêm như bưng bê, lâu dọn, phụ hồ thì tôi nào có thể khiến em hạnh phúc được.
Và rồi, vì tình yêu mù quáng tôi quyết định dấn thân vào con đường bán thân, chấp nhận làm trai bao cho cả nam lẫn nữ để có tiền chăm sóc em. 5 năm qua, tôi dường như chấp nhận tất cả để lo cho em một cuộc sống tốt nhất. Những tưởng sẽ có được một cái kết hạnh phúc thì đúng là ở đời không ai biết được chữ ngờ.
Ra trường, em xin đi làm ở một công ty và đau đớn thay, em đã ngã vào vòng tay của chàng giám đốc trẻ tuổi giàu có. Không nghĩ gì tới ân tình 5 năm, em nhanh chóng ruồng bỏ tôi để đi theo người tình mới mặc cho tôi van xin, nài nỉ và cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận sự lựa chọn của em.
5 năm bỏ tất cả vì em giờ cái tôi có được là cuộc sống bấp bênh, tay trắng. Cái tuổi cũng không còn trẻ khiến tôi cũng chọn con đường khác, từ bỏ cái nghề mà tôi ngậm đắng nuốt cay để làm suốt những năm qua.
Cảm ơn em vì đã cho tôi biết bộ mặt thật của cuộc sống, tôi sẽ đứng dậy, sẽ làm lại từ đầu và coi như những năm tháng qua chỉ là một giấc mơ. Chúc em hạnh phúc và từ giờ coi như hai chúng ta không hề quen biết. 5 năm qua cái em cần cũng chỉ là tiền của tôi chứ nào đâu phải tình yêu. Tất cả là cái giá phải trả cho sự mù quáng và tôi chấp nhận điều đó.