Tề gia nội trợ, ăn coi nồi ngồi coi hướng, nói nhỏ, cười nhẹ, đi đứng chậm rãi, khoan thai… bé gái phải chịu bao sự gò nắn tỉ mỉ hơn bé trai. Tuổi cập kê, thiếu nữ cũng phải ghi nhớ bao điều cấm kỵ.
Đại loại phải để “trâu tìm cọc chứ ai đời cọc tìm trâu”. Phải giữ gìn chữ trinh đáng giá ngàn vàng. Làm thân con gái không được dễ dãi, buông thả. Chưa kể, nhiều nơi vẫn còn tư tưởng: con gái học cao khó… lấy chồng. Điều này tạo tâm lý an phận, không nỗ lực phấn đấu vì tương lai tốt đẹp của bản thân.
Đến khi lấy chồng, người đàn bà còn gặp nhiều bức tường gương như vậy.
Ranh giới khá mỏng manh, đôi khi mơ hồ nhưng người đàn bà khó có thể vượt qua. Và, biết bao người phụ nữ phải nuốt giận làm vui. Chồng có tung tẩy bên ngoài thế nào thì về nhà vợ vẫn phải tươi cười, dịu dàng, một dạ hai thưa, nếu vẫn còn muốn giữ cha cho con, giữ một trụ cột, một nóc nhà.
Và, chẳng may, khi đã có chồng con, người phụ nữ mới muộn màng tìm thấy tình yêu thật sự của đời mình thì cũng không thể chạy theo “tiếng gọi con tim”.
Sự hy sinh để đâu, tình mẫu tử thế nào mà nỡ lòng để gia đình tan đàn sẻ nghé? Oái oăm thay, khi một phụ nữ vướng phải sai lầm, những người lên tiếng đả kích dữ dội nhất, cay độc nhất cũng chính là phụ nữ.
Không cùng nhau thông cảm, che chở cho phận đàn bà , làm sao đòi hỏi một nửa thế giới còn lại có thể thông cảm, có cái nhìn thoáng hơn, bao dung hơn.
Ảnh minh họa |
Trên hành trình mưu cầu hạnh phúc, bản thân người phụ nữ phải chấp nhận một số thiệt thòi: sức khỏe yếu hơn, phải đảm đương thiên chức mang nặng đẻ đau… Dù vậy, họ vẫn hãnh diện ngẩng cao đầu tin rằng, mình và chồng xứng lứa vừa đôi, cùng nâng đỡ nhau trên bước đường mưu cầu hạnh phúc, chứ chẳng phải trót mang phận gái mà ở vị trí thấp hơn, yếu thế hơn, dần dà sinh tâm lý yếm thế, mặc cảm.
Thời nay, cả nam lẫn nữ đều phải có nghề nghiệp, chủ động về kinh tế, để có thể độc lập, tự tin và đóng góp một phần nhỏ bé cho cộng đồng, xã hội. Đã qua rồi nếp nghĩ người phụ nữ liễu yếu đào tơ phải nép bóng cây tùng, cây bách.
Lệ thuộc về kinh tế sẽ đem lại thêm nhiều rào cản trên bước đường khẳng định bản thân của phụ nữ. Vẫn biết, muôn đời với phụ nữ tình yêu là lẽ sống còn; nhưng chớ lâm vào cảnh phải quỵ lụy, dựa dẫm, van xin tình yêu.
Bởi tình yêu là điều không thể “xin – cho”. Đó là sự bình đẳng dựa trên nền tảng thấu hiểu, đồng cảm và chia sẻ một cách vô vụ lợi.
Bên cạnh đó, vẫn còn thấp thoáng những cái nhìn phiến diện, đàn bà dù làm vương làm tướng cũng phải lùi một bước nhường chỗ cho đàn ông. Sẽ là thiệt thòi nếu phụ nữ chưa thi thố, thử sức đã chủ động vẫy cờ trắng đầu hàng.
Nữ sĩ Hồ Xuân Hương viết: “Ví đây đổi phận làm trai được, thì sự anh hùng há bấy nhiêu…”. Bằng lòng với hiện tại của đời này, kiếp này, là một người đàn bà chân yếu, tay mềm, nhưng kiêu hãnh, tự tin từ những giá trị có thật bên trong, để khi đối diện trước những bức tường gương, những cái ngưỡng không thể vượt qua, vẫn có thể mỉm cười an nhiên, tận hưởng hạnh phúc.
Đang “yêu”, vợ thốt lời so sánh tôi với tình cũ
(Chia sẻ) – Tôi biết Mai luôn cố gắng để bù đắp lại cho tôi, nhưng cứ hễ gần vợ là tôi lại bị ám ảnh bởi câu nói đó, bao nhiêu cảm hứng lại tiêu tan. |
Khổ vì em chồng tai quái
(Chia sẻ) – Hà đau đầu không biết nên giải quyết thế nào với cô em chồng tai quái, lắm chiêu này. |