Liên tục những vụ án chấn động dư luận trong vòng hai tháng qua. Nếu như thiên tai có thể lý giải do sự nổi giận của thiên nhiên thì trong những vụ án thương tâm này, điều gì đã làm cho phần “con” trong mỗi người vượt lên trên sự kiểm soát của lý trí và xé toạc những yêu thương đồng loại vô hình?
Chắc hẳn, khi nhắc đến vụ 4 người trong một gia đình ở Nghệ An ra đi oan ức vì một chút mâu thuẫn “cỏn con” giữa hung thủ và nạn nhân, nhiều người còn xót xa lắm. Giá như, sự ra tay của hung thủ cũng “cỏn con” như những mâu thuẫn trước đó thì hay biết mấy. Nhưng không, hành động tàn độc, vô nhân tính trong một vài phút đã biến con người thành ác thú. Ngay cả đứa bé mới 8 tháng tuổi mà kẻ sát nhân cũng không buông tha.
Liền sau đó, 6 người trong một gia đình ở Bình Phước cũng thiệt mạng chỉ sau một đêm không bình yên vì kẻ chủ mưu bị từ chối chuyện tình cảm với con gái gia đình nạn nhân. Tình yêu thì không có tội vì đó là lý lẽ của con tim, nó thuộc phạm trù của những điều thiêng liêng cao quý. Chỉ có thể trách lòng người đổi trắng thay đen, vô ơn bội bạc, những bước chân lầm lỡ biến yêu thương thành tội đồ, bước vào vòng lao lý tù tội.
Hơn một tháng trôi qua, thời gian quá ngắn chưa đủ nguôi ngoai nỗi đau của xã hội từ hai vụ thảm án trên, lòng người lại dậy sóng phẫn nộ khi những tin tức mới nhất từ vụ thảm sát ở Yên Bái được đại diện cơ quan chức năng cho biết, nguyên nhân ban đầu xác định là do tranh chấp nương rẫy làm ăn.
Thêm một vụ thảm sát là thêm một nỗi đau của xã hội. Phải chăng, có điều gì đó bất thường đang xảy ra trong cuộc sống tươi đẹp này? Con người – hai tiếng ấy kỳ diệu và thiêng liêng lắm. Tạo hóa sinh ra con người là để sống và yêu thương, ai cũng có quyền tận hưởng cuộc đời đầy màu sắc. Mỗi người được sinh ra đã là một tuyệt tác của số phận. Vì sao, nhiều người tự cho mình quyền tước đoạt đi mạng sống của người khác như vậy?
Sự sống nơi xóm núi đã chẳng được bình yên như người ta vẫn nghĩ. Vụ thảm sát ở Nghệ An, thảm sát ở Yên Bái đều thuộc địa bàn rừng núi mà đáng lẽ ra, con người hồn hậu, thiên nhiên trong lành. Chẳng phải, nhiều người ở các thành phố lớn đang có xu hướng về với thiên nhiên, về với sự chân thành, mộc mạc, bình yên của núi rừng đó sao? Hỡi những kẻ sát nhân tàn ác, nỡ lòng nào gieo rùng rợn, đắng cay về với đồng bào?
Ngẫm ra lại càng thấy cuộc đời này mong manh quá, nay sống, mai có thể về với đất mẹ mà chẳng biết vì sao mình phải lìa xa. Không thiếu cách để giải quyết những mâu thuẫn nhỏ nhặt, vụn vặt, tại sao cứ phải kết thúc ấm ức cá nhân bằng mạng sống của cả một gia đình? Cùng là một cuộc hành trình, nhưng khi bị đẩy xuống ở một ga mà mình không mong muốn, không dự tính thì thật xót xa.
Biết rằng, người ra đi rồi sẽ tan hòa với đất mẹ, nó là quy luật “cát bụi trở về với cát bụi”, ai rồi cũng phải như vậy. Nhưng trở về như thế nào, chủ động trở về hay là bị bắt ép “ra đi” oan uổng, đấy mới là điều khiến cả xã hội phải đau đáu nghĩ suy. Tất nhiên, có một điều chắc chắn rằng, người chết chẳng làm phiền người sống. Lê Văn Luyện, Nguyễn Hải Dương, Vũ Văn Tiến và cả tên sát nhân đang bị truy lùng gắt gao trong thảm sát ở Yên Bái này, chúng sẽ không bị “hồn ma” nào làm phiền cả. Nếu không bị xử tử hình, chúng vẫn sẽ có cơ hội được sống.
Nhưng nếu có thể không yêu thương nhau cũng đừng gieo oan nghiệt thì tốt biết mấy. Linh hồn có thể không biết đau nhưng với xã hội, nỗi đau từ những vụ thảm án như thế này sẽ còn đeo đẳng mãi. Bởi vết thương dẫu có lành sẽ còn sẹo, chiếc sẹo nhắc người ta nhớ đến những chuyện đau lòng.
Tin rằng, với sự thông minh, nhanh trí, nghiệp vụ sắc sảo của lực lượng Công an Nhân dân Việt Nam, kẻ sát nhân trong thảm án ở Yên Bái sẽ sớm bị bắt giữ. Pháp luật luôn khoan hồng với những người biết “quay đầu là bờ”. Nhưng với những tên sát nhân máu lạnh, không ghê tay khi sát hại cả một gia đình như thế này, cần có những biện pháp trừng trị nghiêm minh để dư luận được yên lòng và linh hồn người ra đi được siêu thoát.
Nạn nhân các vụ thảm sát: Có kỹ năng sống, họ đã không chết!
Nếu được dạy kỹ năng sống, họ – những nạn nhân của hàng loạt các vụ thảm sát gần đây có lẽ đã không phải chết. |