Tốt nghiệp đại học xong không lâu thì tôi lấy chồng. Anh là mối tình đầu, cũng là người tôi yêu suốt 2 năm.
Cả tôi và anh đều khá hợp nhau, tình nết tương đồng, thói quen, sở thích… nói chung mọi thứ đều rất ổn. Đặc biệt, chuyện vượt rào trước hôn nhân ngày nay đã không còn quá to tát thì cả tôi và anh đều có ý thức “giữ gìn” cho nhau. Anh nói muốn dành đến hôm quan trọng nhất. Tôi thấy thế càng tin yêu, kính trọng anh hơn.
Hôm đầu tiên gần nhau, khi quan khách về hết. Chồng tôi lên muộn. Tôi đã tắm rửa xong hết, thật sự trong lòng cũng hồi hộp, háo hức lắm. Vậy mà chồng nằm vật ra, ngủ liền một mạch. Cả đêm ấy tôi rấm rứt, hờn giận…
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy, xin lỗi tôi này nọ rồi bảo tại anh mệt quá. Anh bảo tuần trăng mật anh sẽ bù cho tôi.
Cũng trong ngày hôm đấy, hai vợ chồng bay vào Đà Nẵng. Tôi tuy buồn chút đêm tân hôn, nhưng nghĩ đến việc cả tuần hai đứa bên nhau trước mắt, cũng thấy vui vui. Có ai ngờ đâu, trong tuần trăng mật này, hết lần này đến lần khác, tôi chứng kiến sự “bất lực” của chồng.
Giờ tôi thấy ân hận quá, sớm biết chuyện ấy quan trong thế này, tôi đã sớm “thử” trước mới kết hôn. Giờ vừa cưới xong, chồng lúc nào cũng tình trạng “chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền”. Tôi nên làm thế nào đây?