Khoevadep: Những ngày đầu tiên đặt chân về lại quê hương sau 14 năm có gì khác đối với chị không?
Ngọc Huyền: Việt Nam chúng ta thay đổi quá nhiều. Đường xá, nhà cửa, công trình…mọi thứ theo tôi thì khá khang trang và sạch sẽ, khác xa với những năm tháng trước đây. Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt luôn. Nhiều con đường, tòa nhà khi nhìn lại tôi không nghĩ rằng nó đã từng tồn tại ở đó. Cảm giác khó tả lắm, có một chút bồi hồi, một chút rưng rưng và một chút xao xuyến. Nhớ lại những con đường nhỏ xíu với những hàng cây xanh năm nào, nay được thay bằng công viên, đèn đường…tôi cảm thấy nao nao đến khó tả. Trước khi đáp máy bay, tôi suy nghĩ nhiều và tưởng tượng nhiều về quê hương. Nhưng thật sự tôi không nghĩ là mọi thứ lại thay đổi quá nhiều đến như thế.
Khoevadep: Tuy đây không phải là lần đầu tiên vê nước, nhưng có vẻ như sự trở về này rất đặc biệt và ý nghĩa với chị?
Ngọc Huyền: Cũng không biết nói sao nhưng đúng là trong lòng tôi giờ đây rất xốn xang và bồi hồi, giống như những cảm giác trước đây khi lần đầu được đứng trên sân khấu chuyên nghiệp. Mặc dù đã biết trước được và có sự chuẩn bị nhưng khi đặt chân lên mảnh đất quê hương, bao nhiêu hồi ức hiện về trong tôi một cách rõ nét.
Những năm trước đây, tôi có về Việt Nam để thăm người thân, bạn bè và làm từ thiện. Nhưng lần này thì khác, tôi về để được hát, được biểu diễn và hội ngộ với những khán giả thân thương. Tôi đã chính thức được gặp lại những anh chị em đồng nghiệp mà đã từ rất lâu rồi, tôi không có dịp gần họ. Tôi được cất cao giọng ca của mình một cách thoải mái, vô tư, được ngắm nhìn khán giả khóc cười cùng với mình. Mỗi một con người đều có những giai đoạn đặc biệt quan trọng với mình trong cuộc đời. Và với tôi đây là khoảnh khắc ấy. Tôi như được hồi sinh, được sống dậy những năm tháng làm nghề mà tưởng chừng như sẽ mất mãi mãi.
Khoevadep: Trong số các ngôi sao hải ngoài về lại quê hương sau một thơi gian vắng bóng thì chị là người gây được quan tâm nhiều nhất trong dư luận. Chị thấy thế nào về điều đó?
Ngọc Huyền: Với cương vị là một người nghệ sĩ thì điều đó đương nhiên là một ân huệ với tôi rồi. Sau gần mấy chục năm nhưng mọi người vẫn nhớ tên tôi, nhớ giọng hát, mong chờ tôi ở sân bay…khiến tôi rưng rưng khi nhắc lại. Tôi tưởng sự trở về lần này cũng bình thường như bao anh chị khác thôi, không nghĩ là được ưu ái đến vậy đâu. Nhưng có đi mới thấy, tình cảm bà con mình sâu nặng quá, nặng như cái tình mà tôi đã từng mang ơn với khán giả Việt vậy.
Trong suốt những ngày vừa qua, tôi được sống lại những giây phút huy hoàng của mình như thời mới nổi. Tôi được gọi tên, được bắt tay, được tặng hoa…tất cả điều đó khiến tôi bồi hồi và xao xuyên không nguôi. Chúng làm tôi quên đi mọi mỏi mệt sau một chuyến bay dài, quên đi những sợ hãi khi đối diện với dư luận và có thêm động lực để cất cao lời ca tiếng hát mà từ rất lâu rồi tôi luôn khao khát được cất lên.
Khoevadep: vậy tại sao chị không về nước sớm hơn mà phải đợi đến ngày hôm nay?
Ngọc Huyền: Trong cuộc đời này, tôi tin mọi thứ đều có duyên số và ý trời. Tôi sớm được học đạo lý làm người từ các bậc tiền bối nên tôi càng tin điều đó hơn bao giờ hết. Có những chuyện chúng ta không thể tự quyết mà phải tùy thuộc vào nhân duyên. Và với sự nghiệp của tôi lần này cũng vậy. Có những lúc tôi sống trên đất người nhưng luôn muốn được hát ở quê mình. Tôi muốn thu xếp, dẹp bỏ mọi thứ để bay ngay về nước nhưng rồi cũng không thành bởi nhiều lí do không tên. Ngay cả bản thân tôi còn không hiểu tại sao lại như thế nên câu này hơi khó trả lời.
Tuy nhiên, theo tôi có một lúc nào đó khi “thiên thời địa lợi nhân hòa”, tự khắc mọi thứ sẽ được như ý nguyện. Hôm nay, tôi được đặt chân trên đất Việt, được ăn món ăn quen thuộc, được nghe tiếng mẹ đẻ…thì tôi biết ước nguyện của mình đã thành sự thật và ông trời đã sắp đặt mọi thứ. Tôi nói như thể để chúng ta hiểu được rằng, mọi thứ cần phải có các yếu tố khác cộng hưởng thì sự thành công mới đến được. Chúng ta cũng không nên ép buộc, áp đặt một sự việc nào đó để diễn ra như ý muốn vì như thế, mọi thứ sẽ sớm đổ vỡ hoặc nếu có thành cũng sẽ không bền.
Khoevadep: Lần trở về này chị dự định sẽ làm những gì?
Ngọc Huyền: Như các bạn đã biết, tôi về Việt Nam lần này theo lời mời của một chương trình truyền hình tại Việt Nam mang tên “Danh ca vọng cổ”. Vì thế, trong chuyến đi này, tôi tập trung chủ yếu cho chương trình theo đúng thỏa thuận trước đó. Đây là một chương trình mà theo tôi đánh giá là rất cần thiết trong việc lưu giữ nghệ thuật văn hóa truyền thống. Đó cũng là lí do thuyết phục tôi về nước sau bao năm xa cách. Ngoài việc làm giám khảo cho chương trình, tôi sẽ hoàn thành những ước mơ mà mình chưa có dịp thực hiện tại Việt Nam. Và đương nhiên, tôi sẽ mang lời ca tiếng hát của mình để hát phục vụ khắp nơi cho bà con thưởng thức.
Khoevadep: Nhiều năm qua, khán giả cả nước vô cùng tò mò về cuộc sống của chị nơi đất khách. Chị có thể trải lòng mình về điều đó để người hâm mộ phần nào yên tâm hơn cho thần tượng?
Ngọc Huyền: Tôi rất cảm ơn những khán giả gần xa luôn ủng hộ và dõi theo bước chân của mình. Đối với tôi, điều đó còn đáng trân trọng hơn danh tiếng và cả vinh quang mà tôi đã từng có. Suốt 14 năm nhưng tình cảm của khán giả dành cho tôi vẫn vẹn nguyên như ban đầu thật khiến tôi xúc động không thể tả hết. Cuộc sống của tôi bên Mỹ khá đủ đầy và đầm ấm, không như nhiều lời đồn thổi của dư luận. Cả nhà tôi rất hạnh phúc, mẹ chồng tôi là nữ danh ca Thanh Tuyền rất yêu thương và hiểu cho con cái.
Chồng và hai con của tôi đều rất tâm lý và hiểu chuyện, vì thế cả nhà tôi luôn êm ấm, ít có những phút giây mâu thuẫn. Tại Mỹ, tôi vẫn tham gia các hoạt động thường nhật quen thuộc. Tôi đi chùa mỗi tuần, tham gia các câu lạc bộ đờn ca tài tử, thực hiện những chuyến thiện nguyện do bà con kiều bào tổ chức. Những lúc rảnh, tôi cùng mọi người đi chợ Việt mua đồ về nấu bữa cơm truyền thống, đi nghỉ mát hoặc vô rừng cắm trại…Với tôi, may mắn nhất trong cuộc đời này là được gặp một người chồng mẫu mực, biết yêu thương vợ con. Tôi tự thấy mình may mắn khi được sống trong tình yêu ngập tràn của gia đình và xã hội.
Khoevadep: Ở tuổi 46, chị vẫn đẹp mặn mà bất chấp thời gian, có phải cuộc sống an nhiên đã giúp chị sống khỏe với cuộc đời lắm bon chen hiện tại?
Ngọc Huyền: Ai rồi cùng sẽ già đi theo quy luật của thời gian mà thôi và tôi cũng vậy. Nhưng tôi may mắn vì biết kiểm soát bản thân để tự mình tạo niềm vui trong cuộc sống. Tôi từ trước đến giờ vẫn thế, sống nhẹ nhàng, thanh thản và không thích sự xô bồ. Vì thế, tôi luôn cố tránh những thị phi trong cuộc sống để tinh thần không bị xáo trộn.
Mỗi tuần tôi cố đi chùa, đi tham qua các danh lam thắng cảnh, núi non sông nước để tâm hồn mình nhẹ lại, bớt ưu tư. Rảnh tôi sẽ nấu ăn, làm vườn, đi làm từ thiện hoặc gặp gỡ những đồng hương gần đó để bàn chuyện đời, chuyện nghề. Tôi tự tạo niềm vui cho mình bằng cách học lấy niềm vui của người khác. Tôi lấy câu chuyện của người khác để tạo cảm hứng cho mình, Tôi gặp gỡ nhiều người để lắng nghe và hiểu được hết ý nghĩa trong cuộc sống này.
Có lẽ vì nhờ học cách lắng nghe nên tôi thấu hiểu người khác rất tốt và ngược lại. Tôi đã từng chịu nhiều áp lực trước dư luận và cuộc sống nên tôi hiểu hai chữ bình yên nó thiêng liêng thế nào. Trải qua bao thăng trầm, giờ đây tôi càng trân trọng từng giây, từng phút trong cuộc sống. Một khi bạn đã biết trân trọng cuộc sống của mình cũng là lúc bạn thấy cuộc đời này thật đáng yêu và ý nghĩa biết bao.