Chỉ nhớ rằng, tối hôm ấy, thật là trò đùa của định mệnh – định mệnh một đêm mưa. Thật buồn và thật đau. Em thật sự biết ơn thời khắc ấy. Và, cảm ơn anh nữa.
Là một tối mưa, khi em vào quán quen của chúng mình, khi anh nói rằng tối đó bận rộn không có thời gian đi với em. Khi em đi với hội bạn thân học đại học chung với hai đứa mình, khi cả bọn lặng người khi nhìn thấy anh vuốt tóc một người con gái – không phải em, trong một góc rất quen, của cả hai đứa mà anh không hề hay biết.
Là khi anh và cô ấy ngồi cạnh nhau, vai kề vai. Chứ không phải như khi đi với em, anh luôn chọn ngồi phía đối diện. Là cái vuốt tóc nhẹ nhàng và nhìn rất sâu vào mắt nhau. Hoàn toàn khác với kiểu cắm đầu vào máy tính mỗi khi em nói điều gì đó, thờ ơ đến vô tình.
Là một tối mưa, anh cập nhật dòng trạng thái đầy hạnh phúc. Đâu biết rằng sau lưng anh, có người nước mắt đầy vơi, tay run run giữ tách cà phê trên tay mình mà không đủ bình tĩnh để dùng chiếc thìa nhỏ khuấy tan được một chút đường.
Là khi đó, em cảm thấy mình thật nhỏ nhoi, thật cô đơn. Và cũng thật điên rồ. Ngồi đó, miệng cười mà nước mắt cứ tuôn, tuôn vào đôi môi run, nghe vị đắng chát thấm trong tim mình.
4 năm quen nhau, cộng với 6 năm làm bạn, ta có 10 năm chẵn để biết rõ quá về nhau. Em vật lộn trong chính tình yêu của mình. Tình yêu đó, em phải bon chen giành giật anh, dù rằng anh đang độc thân, nhưng em phải giành giật anh với mối tình đầu của anh. Tưởng rằng 4 năm qua, sẽ làm anh yêu em thực sự, thực sự.
Trải qua 6 năm làm bạn thân, tưởng đã quá hiểu nhau. Đến khi anh chủ động theo đuổi em. Bằng tất cả lý lẽ và sự quyết tâm anh đã chinh phục được em. Cho đến khi em bắt đầu yêu anh thì sự nhiệt thành trong anh biến mất. Thay vào đó sự chán chường và tỏ ra công khai nhớ người cũ. Những khi đi chơi với em, anh nhắn tin cho người cũ, thậm chí cho cả những người mới mà không hề nghĩ đến cảm giác của em. Không hề nghĩ đến một chút nào.
Đến giờ này, em vẫn không hiểu tại sao mình vẫn còn yêu anh. Sau bao nhiêu năm yêu nhau nhưng em làm gì có chút hạnh phúc như những người con gái khác. Chỉ ngập chìm trong nước mắt và sự thất vọng tột cùng. Ở anh, em thấy rõ sự uể oải, thiếu sức sống và hoàn toàn không nghĩ đến chuyện tương lai hai đứa.
Nhiều lúc, em nghĩ vì sợ phải cưới em, nên anh không dám lo cho tương lai của mình? Hi vọng điều đó không phải là sự thật, vì nếu là sự thật, thì điều đó thật là kinh khủng. Có phải em là vật cản lối chân anh trên con đường thành công trong cuộc sống này?
Đến tối hôm ấy, chỉ còn 2 hôm nữa là kỉ niệm 4 năm ngày mình quen nhau. Ngày mình quen nhau, chắc chỉ có mình em nhớ. Em chỉ nghĩ, chúng ta đã hết duyên nợ với nhau. Hoặc đúng hơn, là em đã hết nợ với anh rồi. Nhưng, anh quá đớn hèn để không nói cho em biết. Anh không dám thừa nhận ngay cả khi em hỏi anh. Tất cả chỉ là im lặng, cho đến ngày hôm nay.
Hết nợ. Hết duyên.
Chúng ta trở thành những con người xa lạ. Mặc kệ 10 năm biết nhau. Chúng ta lặng lẽ lướt qua đời nhau như những chiếc bóng.
Và như thế, chúng ta đớn hèn lướt qua đời nhau.
Rồi tự hỏi lòng rằng, chúng ta có đang hạnh phúc? Tình nhân đã cũ thì có quyền được hạnh phúc không?