Chồng tôi làm giám đốc một công ty xây dựng nhỏ. Năm đầu tiên, chồng về hồ hởi khoe là có chút lãi nhưng để dành trả ngân hàng. Tôi chặc lưỡi an ủi chồng để anh gắng sức làm việc, có tiền dành cho tương lai. Mọi chi tiêu dồn lên đồng lương của tôi. Tuy thế, vì tôi làm nhân sự ở một công ty có vốn đầu tư nước ngoài nên thu nhập khá, với lại vợ chồng trẻ chưa chi tiêu nhiều, thêm người thêm chén, tôi cũng cáng đáng nổi, thậm chí có chút dư dả.
Nhưng đến khi tôi có bầu thì chồng tôi càng quá ra, anh ta không chăm lo cho tôi, thậm chí một lon sữa cũng không mua. Đi sớm về khuya, lúc nào cũng tỏ ra mệt mỏi, uể oải. Hỏi tới thì cứ than công ty làm ăn thua lỗ, không đủ xoay sở trả lương nhân viên, nên rất căng thẳng.
Công việc công ty khiến tôi vừa mệt mỏi lại vướng cái bầu nặng nề nên không qua công ty anh xem tình hình, một phần cũng vì tin chồng. Thấy anh mệt mỏi tôi cũng thương lắm, không biết làm sao ngoài việc đợi anh về ăn cơm, tẩm bổ thêm cho chồng, nhưng anh ngày càng gầy rộc đi, thảm hại lắm tôi xót xa mà không biết sao.
Về đến nhà, chồng chưa bao giờ kể tôi nghe là tiền đang nằm ở công trình hay tài khoản, hay đầu tư cái nào. Buồn lắm, chẳng bao giờ chia sẻ với tôi cả. Tiền quan trọng, là mồ hôi công sức của bản thân anh, vậy còn tôi, hàng tháng vừa đi làm, vừa cơm nước lại còn đóng tiền nhà, tiền điện nước, lại phải lo tiền để sinh con nữa. Tôi đâm ra cáu bẳn với anh, thì anh bỏ đi biền biệt, từ sáng đến khuya, có hôm lại gọi ở lại công ty làm đêm. Tin chồng, tôi cũng chấp nhận cho qua hết. Coi như có nói nặng nhẹ anh mới chịu lo làm việc.
Đêm nọ, khi tôi đang ngủ thì zalo chồng tôi có tin nhắn đến. Thấy chồng ngủ say, tôi mở tin ra đọc thì chết đứng. “Em xem nhà rồi nha. Đúng vừa số tiền mình dành dụm á anh yêu”. Kéo hết tin nhắn, đọc xong tôi chết đứng, hơn 2 năm nay từ khi công ty bắt đầu đi vào hoạt động, chồng tôi chưa hề làm ăn thua lỗ mà thậm chí phải nói là cực kì lãi. Dù một công ty nhỏ nhưng chồng tôi đã để tiết kiệm được hơn 2 tỷ đồng để mua nhà với cô nhân tình nhỏ bé kia.
Nằm nhìn trần nhà, trong bóng đêm tôi nằm cười hoài, nước mắt thì chảy xuôi dài ướt đẫm bên gối. Sao đời tôi lại khổ vậy?
Tôi muốn lôi lão tệ bạc kia dậy, tát cho một trận, thậm chí đánh hắn nhưng trái lại tôi chỉ cầm điện thoại của lão, nằm yên vừa khóc vừa cười, đọc lại tin nhắn rồi lại khóc lại cười.
Sau đó, tôi chụp lại toàn bộ tin nhắn, gửi vào điện thoại tôi, và tôi bắt đầu lên kế hoạch trả thù chồng, lấy lại số tiền thuộc về tôi. Đáng lẽ con tôi mới là người được hưởng số tiền đó!