Vợ chồng tôi cưới nhau được hơn 3 năm. Vợ mới sinh được 5 tháng. Trước khi cưới, vợ tôi là người phụ nữ rất xinh đẹp. Em cao ráo, đáng yêu, có rất nhiều người theo đuổi. Tôi phải “trồng cây si” mãi mới được em đồng ý. Thật sự tôi rất yêu vợ, cưới nhau về rồi, tôi càng yêu và chiều chuộng vợ hơn.
Sau khi sinh con, cô ấy có nhiều thay đổi, cả về thể chất, tinh thần. Cô ấy tăng gần 20 cân, thật sự so với dáng dấp trước kia thì không có chút gì liên quan cả. Tính khí cô ấy cũng có vẻ nóng nảy, nhạy cảm hơn.
Tôi thì vô tư quá đà, vợ bầu bí, rạn da đầy bụng. Tôi biết phụ nữ ai cũng sẽ trải qua quá trình như vậy nên cũng không quá bận tâm, chỉ cần một chút thời gian là có thể lại trở lại bình thường. Nhưng phải cái tôi vô tâm, vô tứ hay trêu vợ. Đêm nào hai vợ chồng nằm cạnh nhau, tôi cung xoa bụng vợ rồi trêu ghẹo nọ kia. Xong rồi tôi cũng quay ra ngủ ngon lành, còn vợ trằn trọc thế nào, tôi không hề hay biết…
Cách đây chừng 1 tháng tôi thấy vợ rất lạ, cô ấy cứ làm gì đó trong nhà vệ sinh cả tiếng đồng hồ không chịu ra. Tôi hỏi thì vợ chối quanh rồi lảng đi, bảo có làm gì đâu. Nhưng tôi để ý, ngày nào cho con ngủ xong, vợ cũng vào nhà vệ sinh, hôm nào nhanh thì nửa tiếng, không thì hơn. Tôi sinh nghi, trong đầu ngổn ngang bao nhiêu thứ, liệu có phải cô ấy có người khác, vào đấy để nhắn tin hay làm gì khác không?
Tôi để ý, thấy vợ ngoài chuyện đó ra thì vợ không có biểu hiện gì bất thường. Cô ấy vẫn chăm con, cơm nước, chuyện trò bình thường. Tôi cũng cố vắt óc nghĩ xem gần đây cô ấy có đi đâu, gặp gỡ ai không nhưng tuyệt đối không có. Duy chỉ có chuyện chăn gối là không ổn, cô ấy thường xuyên tìm cớ để lảng tránh. Cuối cùng, để giải tỏa nghi ngờ, tôi đã nghĩ ra kế. Hôm đó lúc tắm, tôi tháo lỏng chốt cửa, quyết tâm xem vợ đang giấu tôi điều gì.
Giống như mọi hôm, cho con ngủ xong, thấy vợ lén xuống nhà vệ sinh, tôi chạy theo. Tầm 10 phút sau, tôi gọi cửa, nghe rõ cô ấy đang lúng túng, không chịu nổi tôi đạp mạnh cánh cửa. Đập vào mắt là cảnh vợ đang quấn áo lên tận trên ngực, loay hoay bôi thứ gì đó lên vùng bụng. Cô ấy giật mình làm rơi lọ nước đó xuống đất, bất giác òa lên khóc nức nở… Còn tôi trân trối không nói được câu nào.
Vợ bỏ lên phòng cô ấy khóa trong, tôi bên ngoài vừa gọi vừa xin lỗi, mãi sau vợ mới chịu cho tôi vào. Tôi ấp úng xin lỗi, giải thích mãi nhưng cô ấy chẳng nói năng gì. Hôm nay đã là ngày thứ 3 vợ tránh tôi rồi, thật sự cũng là do lỗi của tôi, vô tâm, vô ý lại còn tò mò không phải lối, giờ tôi không biết nên làm thế nào nữa.