Người xưa khuyên rằng, hành thiện sẽ tích được phúc báo. Nhưng trong cuộc sống, có rất nhiều việc mà chúng ta vô ý làm sẽ không những không tích được phúc báo mà còn khiến phúc báo bị hao tổn mất. Dưới đây là 2 hành vi khiến phúc báo của một người bị hao tổn nhanh nhất mà một vị hòa thượng khuyên bảo!
Cư xử lỗ mãng
Trên đời này vạn sự đều có duyên phận, dù gặp tình huống nào cũng đừng cư xử thô lỗ kẻo mất phúc. Làm người không nên chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, phải biết khiêm tốn, cúi đầu và nhường nhịn, đối nhân xử thế có nhẫn nại mới có được sự tôn trọng.
Thứ nhất, đề phòng khẩu nghiệp, khi lỗ mãng rất dễ phạm phải điều tổn phúc này. Ác ngữ sẽ đả thương người khác cũng làm bọ thương chính mình, nói qua nói lại ai được lợi gì? Nhường nhịn một chút sự việc lại êm thấm ngay.
Thứ hai, làm việc thận trong, quên mình vì người, không oán không hận, chỉ cần chân chính vì lợi ích của chúng sinh thì tất có phúc báo. Đừng có đồ của mình thì giữ, đồ của người thì phá, việc của mình thì chu toàn, việc của người khác thì bỏ bê.
Thứ ba, gặp chuyện thì thận trọng, lúc nào cũng tâm niệm hướng thiện. Chúng sinh là phàm phu, không tránh khỏi sai lầm, nên trước mỗi sự vụ hãy cố gắng hướng về điều thiện, khởi động tâm thiện để lời nói và việc làm cũng theo hướng đó.
Không tự nguyện bố thí
Bố thí là nền tảng cơ bản để kết nối yêu thương, sẻ chia cuộc sống nhằm làm vơi bớt nỗi đau bất hạnh của tha nhân là hạnh lành đầu tiên mà đức Phật lúc nào cũng nhắc đến. Bản chất của con người là luôn muốn có, muốn thêm, muốn nữa, mà không bao giờ thấy đủ, và không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đang có. Muốn được sống an lạc hạnh phúc, ta hãy nên bằng lòng với những gì mình đang có và cố gắng duy trì gìn giữ và phát triển. Mong cầu nhiều, mơ ước nhiều mà không được như ý, chỉ thêm nhiều phiền muộn đau khổ mà thôi.
Phật dạy bố thí để giúp chúng ta dẹp lòng ham muốn quá đáng, có tính cách ích kỷ hẹp hòi, như tham tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ vô độ. Hạnh bố thí giúp con người hiểu được ít nhiều sự an lành thiết thực của người và của chính mình như thế nào. Cái gì mình tiêu xài thì hết, cái mình giúp người khác thì còn, giống như mình gửi tiền vào ngân hàng, khi cần thì lấy ra xài. Cái gì mình đang có, nếu không biết chia sẻ chưa chắc giữ được lâu dài.
Chỉ có những gì mình đã bố thí, giúp đỡ sẻ chia cho người khác mới thực sự là “của mình”.
Phật giáo cho rằng, bố thí là một trong những việc thiện tích được phúc báo lớn nhất. Bố thí cho người khác cũng là tự bố thí cho chính mình. Nhưng nếu ở thời điểm bố thí lại không cam tâm tình nguyện, làm tổn thương tự trọng của người khác thì chẳng những không được cảm tạ còn bị ghi hận. Như vậy thì phúc báo đâu chưa thấy chỉ thấy oán nghiệp kết thêm.