Vợ chồng tôi lấy nhau sau hơn 3 năm yêu đương sôi nổi, mãnh liệt. Lấy nhay về, gia đình hai bên cũng góp tiền mua cho một căn hộ chung cư tiện nghi, đầy đủ. Cuộc sống tưởng chừng êm đềm, hạnh phúc nhưng hai đứa lấy nhau mãi mà không có con nên bắt đầu xuất hiện nhiều trục trặc.
Cuộc sống vợ chồng cũng chỉ ngọt nào được nửa năm đầu, về sau bắt đầu những cự cãi, mỏi mệt. Công việc của tôi bận rộn nhưng vợ không thông cảm, ngày nào tôi đi làm về vợ cũng hờn dỗi, trách móc vì tôi không chịu về sớm. Tôi dỗ dành vợ một thời gian thì đâm ra chán, cảm thấy cô ấy không hiểu mình một chút nào.
Vợ chồng tôi tiếp tục chạy chữa, khám xét nhưng chẳng có kết quả gì. Thăm khám thì bình thường nhưng không hiểu sao hơn 1 năm trời vợ vẫn không có bầu. Tôi thấy vô cùng mệt mỏi. Chán chuyện gia đình, tôi vùi đầu vào công việc, vợ chồng cứ xa nhau. Tối ăn xong, tôi vào phòng đóng cửa làm việc tới khuya, còn vợ làm gì tôi cũng không hay biết.
Khoảng 1 năm trời đằng đẵng như thế, cả hai chúng tôi dù ra ngoài vẫn đóng tròn vai diễn hạnh phúc nhưng thực ra đã bất mãn về nhau lắm rồi.
Thế rồi khoảng 3 tháng trước, vợ bảo cô ấy cần thời gian suy nghĩ về cuộc hôn nhân này, cô ấy nói muốn ngủ riêng, sau đó ôm chăn màn sang phòng khác. Tôi kệ, vợ suốt ngày giận dỗi, tôi chán lắm rồi.
Vợ chồng tôi bắt đầu ly thân, không ăn chung, không ngủ chung, cũng chẳng chuyện trò. Hằng ngày đi làm, tôi là đà quán xá ăn uống cho xong bữa, còn vợ thế nào tôi không hay biết. Thời gian đầu, tôi còn thấy thoải mái vì không phải nhìn bộ mặt xưng xỉa và nghe những lời cằn nhằn của vợ.
1 tháng, 2 tháng trôi đi, tôi bắt đầu thấy thấm tháp nỗi cô đơn, nhớ vợ, nhớ những bữa cơm cô ấy nấu… Nhiều đêm tôi chỉ muốn gõ cửa, ôm cô ấy vào lòng làm hòa nhưng vì sĩ diện cao nên lại thôi.
Đến hết tháng thứ 3, ngày hôm đó, tôi đi làm, trong lòng cứ thấy như lửa đốt. Tôi hạ quyết tâm sẽ làm lành với vợ, hàn gắn lại tình cảm vợ chồng. Thế nhưng khi vừa về nhà, tôi bắt gặp cảnh vợ đang kéo va ly đi. Tôi hốt hoảng, nhìn cô ấy, bụng tròn, nhú lên, căng phồng sau tấm ảo mỏng. Tôi ngỡ ngàng không nói nổi một câu nào…
Vợ khóc, cô ấy đưa cho tôi tờ đơn sẵn chữ ký rồi nói:
– Anh ký vào đi, em không tiếp tục nổi nữa rồi.
Tôi gần như phát điên, cổ họng ứ nghẹn lại vì đau đớn.
– Em có bầu rồi, cái thai tính đến giờ đã hơn 4 tháng. Suốt thời gian qua, ở cùng nhà nhưng anh không hề hay biết, em quá mệt mỏi rồi…
Cô ấy dứt khoát dọn đồ đi, tôi xem tờ giấy khám thai, nhìn tờ đơn mà chết điếng. Tôi đã làm gì thế này, vợ mang bầu đến tháng thứ 4 mà không hề hay biết, tôi là thằng chồng tồi. Tôi đã để hạnh phúc tuột qua tầm tay theo một cách ngu ngốc như thế…
Giờ tôi phải làm sao đây, tôi không muốn ly hôn, không muốn chia tay. Tôi ân hận lắm, biết lỗi lắm rồi, xin hãy giúp tôi, cho tôi lời khuyên với.