Tôi 29 tuổi, xinh xắn, thành đạt, giỏi giang… cũng chính vì những nguyên nhân này mà hàng xóm bạn bè ai cũng bảo tôi kén quá, chẳng hẹn hò, yêu đương ai. Tôi chỉ cười, không phải tôi kén, mà là tôi les.
Bố mẹ tôi cũng dễ tính, trước đây cũng chẳng thúc giục gì đâu nhưng khoảng 2 năm trở lại đây bắt đầu sốt ruột, hay hỏi han chuyện cưới xin. Tôi lại là con một, tự mình biết là không thể trốn tránh chuyện chồng con được, dù thực lòng tôi không muốn thế chút nào.
Tôi làm quen với anh sau mẩu rao vặt, anh là gay, hơn tôi 2 tuổi, cũng bị gia đình ép cưới xin. Chúng tôi gặp nhau, thấy anh phong độ, đẹp trai, có vẻ thành đạt, nói chuyện cũng tử tế, đâu ra đấy. Anh hỏi tôi có muốn kết hôn không, vẫn tôn trọng nhau, kể cả chuyện yêu đương của đối phương, nếu sau này muốn sinh con thì có thể bàn lại. Tôi thấy ổn ổn nên đồng ý.
Vậy là hai đứa dẫn nhau về ra mắt, khỏi phải nói bố mẹ hai bên mừng quýnh quáng đến mức nào. Nhà anh sang nhà tôi thưa chuyện người lớn, đám cưới diễn ra sau đó có hơn 1 tháng.
Ngày cưới cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy “bạn trai” của anh, thấy rõ sự ghen tuông của cậu ta nhìn tôi. Còn “bạn gái” tôi là phù dâu, tất nhiên cô ấy cũng rất buồn, nhưng tôi đã an ủi cô ấy rất nhiều, đám cưới này chỉ là che mắt thiên hạ mà thôi.
Đêm tân hôn, mỗi người nằm quay một góc. Tôi bỗng thấy khó xử vô cùng, hai người một căn phòng lạ hoắc, bỗng không biết phải nói gì với nhau. Tôi cứ tưởng rằng khi đáp ứng được tâm nguyện của bố mẹ, áp lực của họ hàng thì anh sẽ thoải mái hơn, nhưng những suy nghĩ về tương lai lại khiến tôi cảm thấy nặng nề, bức bối.
Sống với nhau 1 nhà, ngoài mặt luôn tỏ ra mặn nồng nhưng thực tế tôi và anh mỗi người một phách, tôi vẫn hẹn hò với bạn gái của mình, anh vẫn qua lại với bạn trai của anh, và hai đứa hoàn toàn không động chạm gì tới nhau, cưới nhau nửa năm, cả hai bên gia đinh sốt sình sịch chuyện con cái thì tôi và anh vẫn chưa sẵn sàng.
Một ngày bố mẹ đi vắng, tình cờ tôi và anh cùng đưa bạn của mình về phòng, chúng tôi nhìn nhau, ngượng ngùng, khó xử. Ngay đêm hôm đấy ngồi lại với nhau, anh bảo “hay là ly hôn”. Tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ nữa, ly hôn rồi sống thật với chính mình hay cứ tiếp tục “đồng sàng dị mộng” thế này, tôi chỉ sợ gia đình hai bên biết tình trạng thật sự của hai đứa sẽ không chịu nổi, xin hãy cho tôi lời khuyên với?