Tôi không biết có mẹ nào rơi vào hoàn cảnh giống tôi không. Lúc mới yêu, người đàn ông (hiện tại đã là chồng) luôn lời ngon, tiếng ngọt, nâng niu, chăm sóc từng ly, từng tý… Ấy vậy mà khi lấy nhau rồi, họ biến thành con người khác hẳn, một kẻ vũ phu, điêu toa, ngoa ngoắt???
Tôi năm nay 33 tuổi, hiện tại có hai con, một trai 8 tuổi, và một cháu gái 15 tháng tuổi. Cuộc sống vợ chồng tôi thời gian gần đây đã xảy ra khá nhiều mâu thuẫn. Con gái của tôi, cháu mới biết đi và nghịch lắm, cháu luôn mò mẫm, lục lọi tất cả đồ của tôi ra nhà.
Có một vài lần cháu lục tủ quần áo lót của vợ chồng tôi, và lôi quần của tôi vứt ra nền nhà. Nhưng chồng tôi lên phòng, thấy quần áo của tôi rơi ra ngoài, không hỏi lý do anh ấy đã lôi tung hết đồ của tôi ra. Nhưng lần đó tôi đã chịu đựng, không nói gì và mới gần đây anh ta lại làm thế một lần nữa. Tôi bực mình quá nên nhặt quần áo của mình cất đi, còn quần và tất của chồng tôi (có 2 cái thôi) tôi bỏ vào thùng rác để trong phòng và mở nắp ra để cho anh nhìn thấy, lần sau không làm như thế nữa.
Không ngờ, anh về và đóng cửa lại, hỏi tôi tại sao lại cho quần áo của anh vào thùng rác. Tôi trả lời, tôi tưởng anh vứt đi không dùng nữa nên bỏ, thế là anh lao vào đánh và chửi bới tôi thậm tệ. Trong cuộc sống gia đình, tất cả những gì tôi làm, những đồ tôi mua về anh không bao giờ tôn trọng, coi đó là đồ dở hơi không dùng được. Tôi làm cái gì anh ấy cũng coi thường, chưa bao giờ khen tôi là đã làm tốt một việc gì đấy.
Sáng tôi dậy sớm quét, lau nhà 4 tầng rồi mới đi làm, trưa về cho con ăn. Hôm nào con ngủ trưa thì tôi còn chợp mắt được một chút, hôm nào cháu không ngủ tôi cũng phải thức để trông. Chiều đi làm về tôi lại phải lau nhà cho sạch sẽ, nhưng chồng tôi không ghi nhận điều đó. Con trai tôi chạy ra ngoài sân chơi về chân bẩn thì anh ấy lại nói là mẹ mày để nhà sạch quá nên thế đấy. Tôi cũng cố gắng hết sức, anh ấy đi làm về chỉ việc tắm rửa, ăn cơm thôi nhưng lúc nào cũng nói tôi lười biếng.
Có hôm tôi đi làm tăng ca nên về muộn. Trong người rất mệt mỏi và có dấu hiệu cảm cúm. Tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh để ngả lưng một lúc. Ai ngờ, vừa bước chân vào cửa, đã nghe tiếng chồng hằm hè: “Con đĩ chó kia, mày đi với thằng nào mà giờ này mới về hả. Mẹ mày, mẹ mày… biến luôn đi, con chó…”.
Vừa nói anh vừa ném cốc chén vào cửa khiến mình hoảng hồn, tai mình ù đi, nước mắt rơi lã chã, nhìn người đàn ông trước mặt như người xa lạ chứ không phải chồng mình nữa. Giờ tôi phải làm sao, sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn, tôi sắp nổ tung đầu rồi, xin mọi người cho tôi lời khuyên với.