Tôi lấy chồng từ năm 22 tuổi, anh hơn tôi 4 tuổi. Anh ở Hà Nội, kinh tế gia đình cũng khá giả.
Tuy nhiên cưới nhau được 2 năm, tôi vẫn không thể sinh con. Đi khám, bác sĩ không tìm ra lý do vì các xét nghiệm, kiểm tra đều khẳng định vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường. Tôi cũng đã giấu chồng đi xem bói, đi cúng bái khắp nơi, mua thuốc bổ đủ loại đắt rẻ để hai vợ chồng cùng dùng, tuy nhiên tin vui vẫn chưa đến.
Sau đó một tuần, tôi cảm giác trong người khác khác, thèm đồ chua và hay đi tiểu. Tôi nói các triệu chứng này cho chị chồng nghe và chị bắt tôi đi khám ngay lập tức. Tôi và chị đề vỡ òa hạnh phúc khi bác sỹ thông báo tôi đac có em bé. Sự xuất hiện của cái thai khiến tôi sung sướng và hạnh phúc vô bờ bến. Tôi báo với anh. Anh cũng vui và hăm hở điện báo cho tất cả mọi người. Hai bên nội ngoại mừng vui khôn xiết.
Từ khi tôi mang thai, ai cũng lo lắng và chăm sóc cho tôi vô cùng cẩn thận. Chồng cũng dành nhiều thời gian cho tôi hơn, tôi cảm thấy mình thực sự hạnh phúc.
Thế nhưng cuộc đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi đi làm nhưng nửa buổi bị mệt nên xin về nhà nghỉ ngơi.
Lúc tôi về, thấy chồng đang ở trong phòng nói chuyện điện thoại với ai đó giọng rất lo lắng. Đứng ngoài cửa tôi nghe rõ mồn một từng từ chồng thốt ra: “Cô phá ngay cái thai đó cho tôi, tối nay tôi sẽ mang tiền cho cô đi giải quyết và rời khỏi đây. Vợ tôi đã có thể sinh con cho tôi, tôi không cần cô nữa. Cầm tiền và rời khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…”
Tôi nghe cuộc điện thoại mà không đứng được vững. Tôi ngã khụy xuống thềm nhà và nước mắt rơi không kiểm soát. Sao chồng tôi lại biến thành một con người như thế. Anh đã phản bội tôi làm cho người phụ nữ khác có bầu. Nhưng điều tôi ghe tởm nhất là tại sao anh có thể bảo người phụ nữ kia bỏ đi giọt máu của mình một cách lạnh lùng như thế, giọt máu tội nghiệp ấy cũng là con anh mà…
Tôi phải làm sao bây giờ đây, xin mọi người cho tôi lời khuyên với. Không hiểu kiếp trước tôi đắc tội gì mà kiếp này tôi khổ đến vậy?