Cưới nhau hơn 3 năm ròng mà vợ tôi không có con, đi khám chữa khắp nơi, kết quả bình thường. Hai đứa đều trẻ trung, khỏe mạnh, chuyện chăn gối cũng rất hòa hợp mà không hiểu vì lý do gì, mãi chưa thấy dấu hiệu bầu bí gì.
Vợ tôi cũng vì chuyện này mà khổ tâm vô cùng. Cô ấy luôn tỏ ra lạc quan, vui vẻ, nhưng những đêm khó ngủ, nghe vợ nén tiếng thở dài mà tôi xót xa.
Tôi rất yêu vợ, theo đuổi cô ấy suốt từ ngày đại học, đến khi ra trường mới nhận được lời đồng ý. Vợ xinh xắn, hiền dịu, mẹ tôi cũng từng rất yêu thương vợ, nhưng vì mãi chẳng con cái gì nên bà cũng tạo áp lực với cô ấy rất nhiều.
Chúng tôi từng làm thụ tinh trong ống nghiệm nhưng thất bại. Vợ khóc suốt, cô ấy đòi ly hôn để tôi có thể lấy người khác nhưng tôi không đồng ý. Tôi động viên cô ấy, thôi thì xin con nuôi hoặc nhờ mang thai hộ. Vợ tôi cứ buồn rầu, chẳng nói chẳng rằng.
Thế rồi một ngày, vợ đưa về một người giúp việc chừng 30 tuổi. Bảo dạo này em bận quá, không chăm anh chu đáo được. Tôi cũng không ý kiến gì. Nhưng dần dần, tôi thầm hiểu ra ý định của vợ khi cô ấy cứ đi suốt ngày, đẩy tôi và giúp việc gần nhau hơn. Biết tâm tình của vợ, tôi vừa thương vừa giận.
Cho đến một ngày, tôi mệt nên về giữa chừng, thấy trong nhà có tiếng khóc. Tôi đến cửa thì thấy vợ đang quỳ xụp dưới chân ô sin khóc lóc: “Em xin chị giúp em, em cùng đường rồi, xin chị hãy sinh cho chúng em đứa con…”. Tôi thấy chị ô sin cũng sut sùi theo.
Tôi đạp cửa vào, thấy tôi vợ hốt hoảng đứng vụt dậy. Tôi nhìn cô ấy trân chối rồi bỏ đi. Hôm ấy tôi đi uống say, vừa giận vợ vừa thương cô ấy. Biết cô ấy cùng đường rồi mới phải dùng đến cách này, giờ tôi thực sự bế tắc lắm, không biết nên làm gì nữa?