Tôi và anh yêu nhau hơn 2 năm mới làm đám cưới. Trước ngày yêu anh, tôi cũng từng trải qua nhiều mối tình nhưng không đi đến đâu, những cảm xúc hay nhớ nhung về những cuộc tình chóng vánh ấy cũng không nhiều. Vì thế, khi đến bên anh, yêu gắn bó, lâu dài thì đối với tôi anh mới là mối tình sâu đậm nhất.
Anh yêu tôi không hề đòi hỏi, dù hai đứa có nhiều cơ hội riêng tư ở bên nhau. Dù anh không nói ra nhưng tôi cảm nhận được anh là người khá truyền thống, đề cao trinh tiết. Cũng may, dù 27 tuổi nhưng tôi vẫn còn con gái.
Yêu nhau một thời gian, gia đình đi lại, chúng tôi tính chuyện cưới xin. Đám cưới diễn ra sau đó không lâu.
Đêm tân hôn, tôi cũng háo hức , hồi hộp lắm. Nhìn anh cứ loanh quanh vừa buồn cười vừa ngại. Lúc hai vợ chồng vừa nằm xuống, tự dưng tôi hiếu kỳ muốn thử chồng. Thật đúng không có cái dại nào bằng cái dại nào, tôi giả vờ lo sợ, ấp úng với chồng:
– Anh ơi, em có chuyện này muốn nói
– Chuyện gì thế em?
– Thực ra em…em… không còn con gái nữa, em …
Tôi vừa dứt lời chồng vùng dậy, anh dựng tôi dậy, chưa kịp nói thêm câu nào thì anh vung tay tát tôi một cái hoa mắt.
– A, đồ mất nết, thế mà bây giờ cô mới thú nhận à, uổng công tôi cưới cô. Tôi ghê tởm cô quá!
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh không tin nổi vào tai và mắt mình. Người đàn ông tôi yêu hóa ra yêu tôi chỉ vì cái màng mỏng ấy thôi sao…. Cả đêm ấy anh quay lưng vào tôi, không động đến cũng không nói chuyện… Tôi phải làm sao đây?