Em năm nay 25 tuổi nhưng đã trở thành bà mẹ đơn thân. Bản thân em là người có nhan sắc khá, công việc tạm ổn định. Nhưng thuở 20, vì quá yêu anh bạn cùng trường mà em đồng ý kết hôn sớm. Cuộc hôn nhân không như mong ước khi chồng nợ nần tiền bạc quá nhiều và thường xuyên đánh đập em ngày này qua tháng khác.
2 năm chung sống với chồng, cuộc sống của em nhục nhã, khổ sở như ở địa ngục. Dù đã có với nhau 1 mặt con nhưng cuối cùng em phải ly hôn để giải thoát cho mình và cho con. Nếu bản thân mình không được sống hạnh phúc thì làm sao mang lại cho con cuộc đời yên ổn.
Đến giờ phút cuối cùng, chồng em vẫn là kẻ vô trách nhiệm khi đồng ý ly hôn với điều kiện em phải tự nuôi con, không được nhận trợ cấp. Sau khi ly hôn em đã đồng ý tất cả những điều kiện anh ta đưa ra và ôm con về nhà bố mẹ đẻ.
Một mình làm mẹ đơn thân em đã cố gắng gồng lên để sống. Bố mẹ em thương cháu, xót con ngày nào cũng buồn phiền, than vãn khiến em đau lòng. Thực sự em đâu muốn thế, đã hết lòng vì chồng, chẳng ai muốn chuyện xảy ra như thế. Mà sau cùng, em là người khổ tâm nhất.
Em chỉ còn biết chú tâm vào làm việc để kiếm tiền nuôi con. Em làm nhân viên văn phòng ở một công ty gần nhà, lương 5 triệu/tháng. Công việc không quá bận rộn nên em có thời gian chăm sóc con và thi thoảng còn nhận việc về làm để kiếm thêm thu nhập.
Vì con, em gắng gượng sống nhưng cuộc đời nào có như mơ. Khi em vừa thoát khỏi gã chồng tồi tệ thì quanh tôi lại xuất hiện những gã đàn ông tồi tệ khác. Em thừa biết họ chẳng có ý tốt gì mà chỉ muốn quấy rầy, lợi dụng vì nghĩ hoàn cảnh của bà mẹ đơn thân là dễ dãi.
Mấy hôm nay, em gần như “phát điên” lên vì không hiểu tại sao những chuyện kinh khủng này lại xảy ra với mình. Trưởng phòng của em là một ông chú đã ngoài 50 tuổi. Từ khi biết em ly hôn, ông ta thay đổi hẳn thái độ và thường xuyên gọi em vào phòng làm việc. Trao đổi công việc thì ít mà chủ yếu ông ta hay hỏi han chuyện đời tư của em. Ban đầu em nghĩ sếp quan tâm đến nhân viên, sợ tinh thần em không tốt ảnh hưởng đến công việc.
Sau đó, sự quan tâm ngày càng trở nên thái quá, thậm chí mấy lần ông ta “tấn công” em ở chỗ làm, bằng cách động chạm thân mật, rồi đòi ôm hôn. Khi em chống cự lại, ông ta “ra giá”, nói sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho em nuôi con, cất nhắc em lên vị trí cao hơn. Còn nếu em không chịu chiều theo, ông ta sẽ tìm cách sa thải em ngay lập tức.
Em không phải là người xấu, sống biết điều nhưng sao lại luôn gặp những tình huống trớ trêu như vậy. Em đã cố gắng sống tốt và giữ mình để con cái không bị người đời cười chê. Thế mà…
Bây giờ em rất rối trí. Nếu nghỉ việc thì cuộc sống của hai mẹ con sẽ rất khó khăn và chưa biết bao giờ em mới có thể tìm được công việc tốt như vậy. Xin các mẹ cho em xin lời khuyên…