Yêu nhau hơn 2 năm, đám cưới ngọt ngào, đầm ấm là đoạn kết cho cuộc tình tuyệt vời của tôi và Ngọc. Tôi rất yêu vợ, cô ấy là mối tình đầu, cũng là người tôi phải theo đuổi mãi mới nhận được cái gật đầu đồng ý…
Từ ngày cưới vợ xong, thời gian tôi dành hết cho gia đình, trừ lúc đi làm ra thì tôi gần như chỉ ở nhà với vợ.
Nhất là từ sau khi vợ có bầu. Ngày nào tôi cũng mua đồ ăn ngon, tẩm bổ cho vợ. Việc nhà tôi cũng làm hết, muốn cô ấy được nghỉ ngơi thật nhiều. Rảnh rang một chút, tôi đưa vợ đi dạo, sắm dần đồ cho con. Cuộc sống cứ êm đềm hạnh phúc.
Ngày đưa vợ đi đẻ, tôi lo toát cả mồ hôi. Vợ vào phòng hơn 2 tiếng thì bác sĩ thông báo cô ấy khó sinh, phải mổ. Tôi lo lắng đến thắt ruột, tận lúc nghe tiếng con khóc trong phòng mới vơi bớt phần nào.
Vợ ở viện một tuần thì được về. Bà ngoại cũng đến, cả bà nội và tôi, chăm hai mẹ con vô cùng chu đáo.
Đến khi con được 3 tháng thì tôi phải đi công tác, vì chuyến đi này vô cùng quan trọng nhưng không có cách nào nên tôi vẫ phải đi.
Gần 2 tháng xa vợ con, tôi nhớ lắm. Hôm tôi được về cùng là lúc con gần 5 tháng, chuyện chăn gối của vợ chồng bắt đầu khởi động lại.
Thế nhưng khác hẳn với ngày trước, lần này vợ có vẻ e dè. Tôi biết cô ấy tự ti về cơ thể mình vì tăng cân khá nhanh nhưng thú thật tôi chẳng mấy quan tâm điều đó, bởi tôi vẫn rất yêu vợ, trong mắt tôi cô ấy luôn xinh đẹp.
Hôm đó, vừa “giao ban” xong, tôi với tay bật điện, vợ hốt hoảng vì chưa kịp mặc đồ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vợ không mặc gì sau khi cô ấy sinh con. Cô ấy béo bụng, chằng chịt vất rạn da đỏ đen ngang dọc, ngực cũng chảy xuống… Tôi chớp mắt nhìn như thôi miên vào vòng 2 từng là niềm tự hào của vợ…
Vợ ngượng ngùng vơ chăn phủ vào rồi bắt tôi tắt điện. Cô ấy vừa mặc đồ xong thì con tỉnh giấc khóc oe ỏe. Nhìn con ti mẹ, cô ấy vừa cưng nựng vừa vỗ về mà tôi thương quá. Lúc ấy chỉ muốn ôm mẹ con cô ấy vào lòng, muốn được âu yếm, chở che kinh khủng…