Hãy cùng đọc câu chuyện dưới đây
Có một đôi nam nữ họ yêu nhau say đắm, cô gái nguyện cả đời này sẽ theo chàng trai. Nhưng một ngày kia, chàng trai đã bỏ cô gái đi theo người khác.
Cô gái vô cùng đau khổ, buồn bã, hình ảnh về chàng trai cứ lởn vởn bên cô. Một ngày cô không thể chịu được nữa, cô đã đi đến nơi cô và chàng trai hẹn hò lần đầu tiên để tự vẫn…
Toan gieo mình bên bến sông tự vẫn, thì bà lão quét rác gần đó bỗng nhìn thấy và ngăn cô lại. Quá đau buồn cô ngất lim trong tay bà lão. Khi tỉnh lại cô đã kể cho bà nghe tất cả những gì mà cô đã trải qua. Bà lão vỗ về cô và chỉ vào cái cây và nói:
Cháu có nhìn thấy những chiếc lá đang rơi khỏi cái cây không?
Cô gái gật đầu: Có bà ạ.
Cháu có nghĩ chiếc lá sẽ mãi ở trên cây không?
Cô gái lắc đầu: Không bà ạ.
Bà lão mỉm cười vừa quét những đám lá khô dưới gốc cây vừa nói:
Những sự tình đã qua, như chiếc lá đã rời cành, có muốn nó trở lại cây cũng không được, bởi vì đó là chuyện tự nhiên, đau buồn vì một chiếc lá đã rụng khi đến lúc thì nó phải rụng, vậy chẳng phải vô ích sao.
Cô gái ngạc nhiên dường như tỉnh ngộ, nhưng vẫn buồn bã nén tiếng thở dài.
Bà lão lại bình thản nói tiếp:
Một chiếc lá lìa cành, nhưng cây không vì thế mà chết, Nếu biết tưới nước và chăm sóc, thì cái cây ấy rồi sẽ lại đâm chồi nảy lộc thay lá mới…
Những nỗi buồn, suy nghĩ tiêu cực cũng giống như đám lá khô này vậy, hãy quét chúng đi cháu sẽ cảm nhận được một khoảng sân sạch sẽ và mát mẻ, đừng tiếc một chiếc lá rụng để rồi lỡ cả một mùa xuân cháu ạ.
Cô gái bừng tỉnh ngộ, nhoà lệ cảm tạ bà lão.
Phật có dạy rằng, duyên phận con người là thứ vô cùng kỳ lạ, không một ai có thể đoán định được. Mọi người thường nói, duyên do trời định, phận do nhân định. Đúng là như thế, gặp nhau là ý trời, ở bên nhau được hay không lại do ý người. Tuy nhiên, có đôi khi người hết lòng hết dạ mà duyên vẫn nát, tình vẫn tan… Ấy chính là ta không có phúc phận bên nhau.
Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là cả đời có duyên phận, cái gì cũng có thời điểm. May mắn thì cùng nhau đi hết quãng đường, còn không may thì chỉ chung con tàu, mỗi người xuống một ga, kẻ trước, người sau.
Phật nói rằng, cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn NỢ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ . Nhiều cặp Vợ chồng, đôi lứa đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng có tình cảm với người khác, dẫn đến chuyện chia tay. Những người dung tục sẽ nói người kia là trăng hoa, đểu cáng… nhưng thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được.
Kỳ thực nhiều lúc chúng ta không hiểu được ý nghĩa của nhân duyên, trước một sự việc nào đó không như ý mình thì đau khổ dằn vặt, chấp mãi vào một sự tình, một người nào đó, tưởng như không có người ấy thì thế giới tan vỡ, hoang lạnh,… Kỳ tình, đấy là sự mê mờ vào tình ái rồi chìm đắm trong cô đơn mà hủy hoại tuổi xuân.
Với một người không xứng với tấm lòng của bạn, thì bạn giữ cũng đâu có nghĩa lý gì. Kỳ thực mọi chuyện đều là định mệnh. Nếu làm được vạn sự tùy duyên bạn sẽ thấy hạnh phúc thực sự không phải do ai mang tới, bởi một lẽ đơn giản là, nếu niềm hanh phúc ấy được quyết định bởi người khác, thì họ có thẻ mang đến cho bạn cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào.
Niềm hạnh phúc chân chính, là thứ hanh phúc đến tự trong lòng mình, bằng an nhiên, tự tại và bao dung với những gì đã qua để mở lòng cho những gì đang tới. Cuối mỗi con đường không phải là tận cùng, trừ khi bạn không chịu rẽ…