27 tuổi, tôi lấy chồng. Vinh và tôi yêu nhau gần 2 năm trời nhưng suốt thời gian ấy anh luôn giữ gìn cho tôi chu đáo, Vinh nói rất yêu tôi, nhưng anh quyết tâm giữ cho tôi đến ngày cuối cùng.
Vinh nói sợ tôi thiệt thòi này nọ nếu vượt rào trước, nhưng tôi thừa hiểu là do tính anh có phần gia trưởng, bao thủ. Tôi nghe anh nói thì vừa vui vừa lo. Vui vì thấy anh chân thành, tử tế, nhưng lo là tôi đâu còn con gái. Tôi đã “dâng hiến” cho mối tình đầu từ hồi đại học mất rồi. Chuyện quá khứ yêu đương, tôi không dám hé răng với anh một lời, tính anh cũng ghen tuông ghê lắm.
Yêu nhau một thời gian, chúng tôi về nói chuyện với gia đình, bố mẹ đôi bên hợp tác, vun vén, bởi tôi và anh tuổi tác cũng hợp mà công việc đều đã ổn định rồi.
Vậy là một đám cưới ấm cũng được tổ chức. Tôi chỉ phiền một nỗi, anh vẫn luôn nghĩ tôi là con gái và có lẽ đang mong chờ đêm tân hôn lắm.
Hôm cưới anh uống nhiều, cỗ từ trưa anh đã say ngất ngư rồi, đến chiều “tổng kết” người nhà, bạn bè, anh cũng uống kha khá, chính vì thế lúc mọi người về hết, tôi thấy anh nhũn cả ra.
Vừa lên đến phòng, chẳng kịp thay đồ đã vật ra giường. Tôi tắm xong, trong lòng lo sợ, hồi hộp kinh khủng. Thấy anh ngủ say, tôi lấy kim chọc ở tay cho chảy máu, di xuống ga giường, xong đâu đấy cở đồ nằm xuống cạnh anh. Anh tỉnh dậy, chúng tôi làm chuyện ấy nhưng chẳng được mấy phút vì anh quá say rồi.
Hôm sau tỉnh dậy, thấy vết máu đỏ, chồng vui ra mặt. Anh cứ ôm rồi cảm ơn tôi đã gìn giữ cho anh này nọ. Những ngày sau đó, anh rất tốt với tôi, quấn quýt không rời nửa bước. Dù biết lừa dối anh là không phải, nhưng không làm thế chắc mọi chuyện đã không êm xuôi như vậy.