Tôi và anh yêu nhau hơn 2 năm thì làm đám cưới. Anh hơn tôi 7 tuổi, có công việc, nghề nghiệp ổn định. Anh cũng rất chiều tôi, quan tâm tôi.
Ai cũng nói tôi lấy được anh là may mắn, có nhà riêng, xe riêng, lại không phải làm dâu. Tôi cũng thấy thoải mái, tính anh trẻ trung, thích vợ làm đẹp, thành ra tôi cứ thoải mái tung tẩy, mua sắm, đi spa, chồng không bao giờ o ép tôi bất cứ việc gì.
Tôi khá trẻ và xinh, lấy chồng lại sướng nên ngày càng đẹp ra. Lấy nhau hơn 1 năm tôi sinh con gái đầu lòng, bụ bẫm như bức tranh. Những tưởng không gì có thể thay đổi được tình yêu, sự gắn bó yêu thương của gia đình thì một ngày nọ, tôi mới biết được rằng thứ hạnh phúc mình đang có – thực ra chỉ là cái vỏ rỗng tuếch.
Khoảng 1 năm trở lại đây, tôi thấy chồng có vẻ thay đổi gu ăn mặc. Anh chuộng những chiếc áo ca rô sậm màu. Tôi thấy anh thay đổi thì hỏi, anh nói giờ mặc thế này vừa trẻ trung, vừa đứng đắn. Tôi thấy anh ngày càng trẻ ra, phong độ hơn thì thấy cũng thích lắm. Mỗi lần ra ngoài, người nào cũng tấm tắc khen chúng tôi “trai tài gái sắc.
Cho đến một ngày, hôm đó cưới cậu bạn thân của anh, chồng uống say nên về cái là vật ra ngủ. Tôi trằn trọc đến gần 1 giờ vẫn không ngủ nổi. Bỗng dưng thấy tin nhắn của anh, tò mò tôi mở ra đọc, mắt tôi nhòa đi khi nhìn những dòng chữ nhảy múa: “Cuối tuần mình gặp nhau nhá, anh nhớ mặc áo ca rô đấy. Anh thấy em giỏi không, anh mặc áo đấy em có hôn vợ anh cũng không bao giờ phát hiện ra được”.
Tôi sững người, chiếc điện thoại rơi thõng xuống. Nhìn anh ngủ say sưa, tôi choáng váng nặng nề. Trời ơi, thật không ngờ đằng sau việc mặc áo ca rô ngày thường lại là âm mưu ghê sợ đó. Tôi đau đớn lắm, phải làm sao bây giờ đây?