Vợ chồng tôi kết hôn cách đây hơn 3 năm, trước đó yêu nhau gần 4 năm trời, hai đứa là mối tình đầu, yêu nhau say nhau lắm. Cưới nhau về, cứ nghĩ tình cảm sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng hóa ra tôi nhầm…
Cuộc sống mới đầu hạnh phúc lắm, anh là xây dựng, tôi là nhân viên văn phòng, hai đứa ríu rít, quấn nhau như sam vậy. Cưới nhau hơn 1 năm, tôi sinh con gái đầu lòng, chồng bảo tôi thích con gái nên đúng ý lắm. Anh cứ đi làm về là sán vào con, ôm hôn, hít hà. Tôi lấy chồng cũng sướng, việc nhà cũng toàn anh lo, từ cơm nước, giặt giũ, tôi chỉ việc chăm con, ngủ nghỉ… Thời điểm đó tôi thấy mình đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Cho đến khoảng 1 năm trở lại đây, chồng tôi chuyển công tác sang cơ quan khác, được khoảng 3 tháng thì tôi thấy anh lạ lắm. Anh đi sớm hơn, về muộn hơn, có nhiều biểu hiện thất thường. Anh không quan tâm đến tôi như trước nữa, chuyện vợ chồng cũng thường xuyên lảng tránh. Mà phụ nữ thường tinh tế và nhạy cảm lắm, người đàn ông bên cạnh mình thế nào họ biết ngay. Tôi vờ như không quan tâm nhưng lén để ý anh, và chắc chắn là anh có người phụ nữ khác bên ngoài.
Có lần đang ăn cơm, tôi thấy có người gọi cho anh, màn hình hiện chữ “sếp Minh”, thế nhưng tôi lại thấy anh cầm điện thoại ra ngoài nghe. Tôi hỏi thì anh lấp lửng bảo việc công ty có nói tôi cũng không hiểu, rồi anh ăn vội ăn vàng, lúc đấy đã gần 9 giờ tối rồi, tôi cho con ngủ con chồng dắt xe ra ngoài, bảo đến nhà anh bạn làm nốt chút việc vì mai phải nộp gấp.
Nhiều lần như thế, nỗi nghi hoặc và chắc chắn trong lòng tôi cứ lớn dần. Tôi đau khổ và suy sụp kinh khủng lắm, nhưng nghĩ đến con, tôi lại càng quyết tâm kéo anh về với gia đình, tôi không muốn gia đình này tan vỡ, không muốn con tôi không có bố vì con còn nhỏ quá…
Hôm đó ngày cuối tuần, tôi bảo anh rảnh thì ngày mai đưa con đi công viên chơi, lâu lắm cả nhà không cùng nhau đi dạo rồi, mới đầu anh đồng ý, nhưng một lúc sau lại nói để anh xem lại công việc đã.
Sáng hôm sau, thấy anh cứ tí táy điện thoại, tôi lén mở điện thoại nhưng thấy anh xóa trắng hết rồi. Đánh quả liều, tôi đổi tên trong danh bạn của anh từ sếp Minh sang tên tôi. Sau đó tôi ôm con lên phòng luôn, trong lòng vừa lo lắng vừa bồn chồn.
Quả nhiên chưa đầy 10 phút sau, tôi thấy chồng gọi, tôi bắt máy alo rất nhẹ. Chồng hoan hỉ: “Cưng đang làm gì đấy, hôm nay anh rảnh này, gặp nhau đi, nhớ quá, phải bù cho anh “mấy nháy” đấy nha”. Tôi rụng rời cả chân tay, phía bên kia, chồng cứ alo mãi vì không thấy tôi nói gì.
Tôi vừa nghe điện thoại vừa đi xuống, nụ cười trên môi chồng tắt ngấm. Anh hết nhìn điện thoại lại nhìn tôi…
Tôi chảy nước mắt, còn anh lắp bắp mãi không thốt thành lời… Anh bắt đầu giải thích, xin lỗi và thanh minh, nhưng làm sao tôi có thể tin được đây. Lúc trước tôi nghĩ vạch mặt để anh biết đường quay về, nhưng giờ đây sao mà đau lòng quá…