Cuộc sống này có quá nhiều thứ khiến ta thấy mệt mỏi, nào công việc, nào miếng cơm manh áo, nào các mối quan hệ tốt xấu… Bởi vậy, ta cần có một mái nhà, một tổ ấm – nơi chỉ có niềm vui, tiếng cười, có sự thông cảm và sẻ chia.
Thế nhưng, đôi khi, lẽ ra bạn sẽ có một bữa cơm tối bình yên cùng những người thương yêu thì lại nghe đâu đó những âm thanh chói tai, những tiếng cãi vã, những lời la mắng nặng nề, tiếng ly tách, chén bát đánh vỡ loảng xoảng. Nhà bên lại cãi nhau chỉ vì anh chồng đi làm về muộn hơi mọi ngày, hay cô vợ chưa kịp nấu bữa cơm tối…
Tiếng khóc lóc, tiếng thở than sụt sùi, có gì vui? Hay chỉ làm mệt lòng nhau thêm? Đâu chỉ có vậy, rồi thì người lại bức bối rủ rê bạn bè chè chén cho khuây sầu, người vì ấm ức mà ôm con bỏ đi, rồi sớm muộn cũng đưa nhau ra tòa bởi không chịu nổi cảnh gia đình lục đục.
Vậy đó, có gì vui? Ví như hôm nay đi làm, gặp phải những chuyện không suôn sẻ, về nhà có sẵn một ly nước mát, có người chờ sẵn một bữa cơm ngon hay đơn giản chỉ là một vài câu nói quan tâm nhẹ nhàng thôi, mọi khó khăn, mệt nhọc sẽ tan biến.
Giấc ngủ sẽ ngon hơn, bình minh sẽ tươi sáng hơn, và cũng sẽ đủ dũng khí để đối diện với một ngày mới còn nhiều khó khăn chờ đón. Dễ vậy, nhưng mấy ai làm được, và mấy ai may mắn có được trong đời? Tôi vẫn hay nói với người yêu rằng sau này vẫn hãy cứ ngọt ngào như lúc đang yêu, tôi hứa sẽ chẳng bao giờ càu nhàu, cau có, nói nặng lời với anh, bởi tôi đã thấy ba tôi có nhiều đêm trằn trọc, có những lần ngồi trầm ngâm đốt thuốc vì câu nói lúc không vui của mẹ.
Và anh cũng vậy, đừng để tôi phải buồn tủi mà rơi nước mắt. Cuộc đời này vốn chẳng mấy khi suôn sẻ, nên chí ít trong gia đình phải ấm êm để tâm hồn còn có nơi an trú, để thấy lòng vui rộn rã muốn chạy thật nhanh về nhà sau mỗi chiều tan ca.
Nhà là tổ ấm chứ không đơn giản là một nơi để trú ngụ. Bởi vậy, cần biết mấy những điều bình dị, ấm áp ở đó. Cần biết mấy một cái ôm thật nhẹ, để ta biết rằng đời còn bình yên vì đâu đấy vẫn còn cho ta điểm tựa dịu dàng dẫu ngoài kia khắc nghiệt bao nhiêu.
Cần biết mấy những lời hỏi han chân thành để ta đủ niềm tin mà san sẻ những nỗi niềm. Trao cho nhau những nụ cười thật hiền để tâm hồn đủ an vui khi trở về… Đấy, là tất cả cho một mái ấm, nơi chở che cho những tâm hồn đầy vết xước và giúp ta đủ nghị lực vượt qua hết mọi bão giông của cuộc đời này.