Về mặt triết học: Vợ là một thực thể độc lập tồn tại bên ngoài ta, ngoài ý muốn của ta, là phạm trù chỉ sự sợ hãi của đàn ông.
Về mặt kinh tế: Vợ là ngân hàng vô luật pháp, không thể lệ: gửi vào thì dễ, rút ra thì khó mà không thể kiện cáo gì được.
Về mặt tài sản: Vợ là cái gì đó rất cũ mà không thể thanh lý được.
Về mặt xã hội: Vợ là cá nhân tự do, tình nguyện về chung sống với ta nhưng lại luôn tố cáo ta làm mất tự do của cô ấy, và nếu như ta trả lại thì lại không nhận.
Về mặt khảo cổ học: Vợ là một loại đồ cổ càng để lâu càng mất giá.
Về mặt sinh học: Vợ được ví như là sư tử.
Về mặt vật lý: Vợ là một loại vật chất tồn tại vĩnh cữu nhất.
Về mặt công nghệ: Vợ là một trạm radar thu phát sóng nhanh nhất.
Về mặt võ thuật: Vợ là một võ sư sưu tập được rất nhiều môn phái từ tiểu hổ võ, boxing võ, vắt chanh võ, ngắt chuối võ,…
Người nông dân: Vợ là miếng đất cằn cỗi nhưng chúng ta cứ phải cày vì cầm cố, rao bán không được.
Nhà giáo: Vợ là một học sinh tối dạ, cứ hỏi đi hỏi lại mỗi một câu.
Bán vé số: Vợ là tờ vé số khi mới mua ai cũng hy vọng sẽ trúng độc đắc.
Thơ vui về vợ:
Vợ không phải mẹ của mình
Ru cho mình ngủ đút mình miếng ăn
Đêm lạnh vợ chẳng đắp chăn
Sáng dậy chẳng thể đưa khăn cho mình
Vợ chẳng phải là người tình
Trẻ trung duyên dáng mặt xinh chân dài
Nhẹ nhàng lời nói thảo mai
Ra ngoài sắc sảo có tài tự tin
Vợ cũng không phải ô sin
Tháng đưa tiền để không nhìn đến con
Công việc phải làm cho tròn
Làm tốt được thưởng lỗi còn trừ lương
Vợ là người bạn thân thương
Cùng nhau sướng khổ đoạn đường nhân gian
Sẻ chia ngày tháng gian nan
Tình vơi xuống bớt nghĩa càng dày thêm
Vợ là ánh trăng trong đêm
Trăng soi giếng ngọc êm đềm canh thâu
Dịu lòng ta lúc buồn đau
Bóng lồng đáy nước bên nhau không rời
Vợ là ánh nắng rạng ngời
Ban mai chiếu sáng đất trời muôn phương
Ấm tim ta lúc đoạn trường
Hoàng hôn nắng tắt nhớ thương vô vàn
Vợ là rừng thẳm đại ngàn
Cây cao bóng mát xanh tràn chân mây
Nương thân ta lúc đọa đầy
Lá rơi nuôi đất tán dày chắn giông
Vợ là biển cả mênh mông
Bạc đầu con sóng ngóng trông thuyền về
Nâng hồn ta lúc ê chề
Tràn lên bờ cát nguyện thề không xa
Bao nhiêu định nghĩa “vợ là …”
Chẳng bằng một tiếng “vợ à vợ ơi …”
Thơ hay ý đẹp bao lời
Chẳng bằng một tiếng “vợ ơi vợ à …”