Tôi 40 tuổi, có vợ và hai con đều đã lớn. Tôi hiện là giám đốc công ty chuyên về khoáng sản, còn vợ là giáo viên mầm non.
Ngày trước khi hai đứa mới cưới, kinh tế cũng chẳng có gì, gặp không biết bao nhiêu khó khăn mới có được như ngày hôm nay. Tôi biết vợ là người trợ giúp tôi nhiều nhất, cô ấy từng là hậu phương vững chắc nhất của tôi.
Vợ tôi là người hiền lành, cam chịu, sống có trước có sau. Cô ấy trước giờ chưa bao giờ để mất lòng ai, mẹ tôi cũng quý mến vợ, cọi cô ấy như con gái vậy.
Thế nhưng thời gian trôi qua, vợ thay đổi nhiều. Tôi cũng hiểu là vì bộn bề cuộc sống khiến cô ấy như thế, nhưng quả thực có lúc tôi thấy mệt mỏi đến vô cùng. Vợ trách tôi không dành tình cảm cho gia đình, suốt ngày đi sớm về muộn, nhưng cô ấy có biết đâu tôi nỗ lực mọi thứ là vì cô ấy, vì con cái. Chúng tôi trục trặc, cãi vã nhau rất nhiều.
Rồi tôi có bồ, nhân tình còn trẻ, mới đầu quân vào công ty tôi. Nga hiền lành, trong sáng, ở bên cạnh em tôi thấy rất vui, rất dễ chịu. Ở bên Nga gần 1 năm, tôi toàn tâm toàn ý với cô ấy, còn mua cho cô ấy một căn hộ để chúng tôi tiện đi lại với nhau. Nga nói muốn ở bên tôi, chăm sóc cho tôi, muốn có danh phận chứ không muốn yêu như này mãi.
Thế là tôi về đòi ly hôn, vợ tôi sốc vô cùng. Cô ấy khóc lóc, níu kéo, chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại quyết tâm đến thế. Ngày thứ 2, vợ nói với tôi, giờ tôi đã muốn ly hôn rồi cô ấy cũng không cản được. Nhưng muốn tôi cùng cô ấy thử, nếu cô ấy thua, sẽ cam tâm tình nguyện chia tay. Tôi tin tưởng vào tình yêu của tôi và Nga nên cũng đồng ý, dù sao cũng chẳng mất gì.
Bắt đầu kế sách của vợ, tôi tránh gặp Nga mấy ngày, sau đó tìm đến cô ấy với bộ dạng chán nản, say xỉn. Tôi nói với Nga công ty làm ăn phá sản, tôi cũng nộp đơn ly dị ra tòa rồi, tài sản để lại hết cho vợ con. Giờ tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu, muốn cùng cô ấy đi lên từ con số 0. Tôi nói đến đây thì thấy mặt Nga biến sắc. Cô ấy hỏi không cứu vãn được nữa sao, tôi lắc đầu.
Sau hôm đó, Nga tránh tôi gần 1 tuần sau đó nói chia tay. Cô ấy bảo không đủ can đảm để bắt đầu lại mọi thứ như vậy. Rồi Nga dọn đồ, chuyển khỏi căn chung cư tôi mua trước đó, vì nhà vẫn đứng tên tôi, cô ấy cũng để lại đơn nghỉ việc.
Tôi về nhà, vật ra sô pha mà nước mắt cứ chảy. Vợ tôi không nói câu nào, có lẽ cô ấy hiểu… Tôi cảm thấy buồn và xấu hổ vô cùng. Cũng may tôi chưa làm gì đường đột, nếu không chắc sẽ có ngày phải sống trong ân hận…