Duyên phận là điều gì đó rất lạ kỳ, không ai có thể thực sự rõ về nó. Đôi khi những người hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Nhiều người có thể hài hòa với nhau, nhưng không thể gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì có, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành. Như là “có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”.
Trên đời, ai cũng có những cuộc gặp gỡ mà sẽ không bao giờ có thể quên, Phật gọi đó chính là duyên phận.
Thế nhưng, không phải cuộc tình xinh đẹp nào cũng có thể cùng nhau đi đến cuối cùng. Thậm chí ngay cả khi đã kết hôn thì mọi thứ vẫn có thể thay đổi.
Càng là chuyện tình yêu, trải qua mới hiểu rằng, sau đau khổ mới hiểu được như thế nào là bảo hộ chính mình.
Trải qua rồi, mới hiểu được như thế nào là kiên trì hay từ bỏ đúng lúc. Trong khi đạt được hay mất đi, chúng ta mới dần nhận ra chính mình.
Cuộc sống không cần mang theo những điều không cần thiết. Học cách từ bỏ, cuộc sống mới trở nên dễ dàng.
Học cách từ bỏ, trước khi rơi lệ hãy xoay người bỏ đi, lưu lại bóng hình đơn lẻ…
Học cách từ bỏ, đem ngày hôm qua chôn chặt dưới đáy lòng mình, chỉ lưu lại những kỉ niệm tốt đẹp nhất.
Học cách từ bỏ, để mỗi người có khởi đầu tốt đẹp hơn, vết thương tình cũng không còn hằn sâu trong ký ức.
Có người nói rằng, có một loại tình cảm gọi là “vô duyên”, có một loại từ bỏ gọi là “tác thành”.
Nhận thấy rằng “vô duyên”, nhẹ nhàng buông bỏ, tự nhiên sẽ thấy lòng mình tựa như được giải thoát. Tình yêu đến từ hai phía, vậy nên bạn không thể nào một mình bước đi và chiếm hữu trái tim của người ấy. Duyên nợ trả xong rồi, không còn oán hận, chỉ còn lại nụ cười vương lại trên môi.
Người ta thường nói, duyên do trời định, phận do nhân định. Đúng như vậy, gặp nhau là ý trời, bên nhau là ý người. Dựa vào đôi bên gìn giữ, phát triển thì duyên một lần gặp gỡ mới thành mối phận trăm năm. Nhưng duyên phận dài ngắn thế nào lại chẳng ai hay, ai biết? Một năm, năm năm, hay cả đời? Hết thảy chúng ta đều không thế đoán được.
Tình cảm là thứ tuyệt đối không nên cưỡng cầu, càng o ép nó, thì chính bản thân ta càng bất hạnh,