Tôi và anh yêu nhau gần nửa năm thì làm đám cưới. Chúng tôi lấy nhau cũng vì nhiều yếu tố, nhưng chủ yếu là vì gần gũi, công việc lại ổn định, hơn nữa, tôi cũng cân nhắc nhiều, anh là người tốt, đàng hoàng, chín chắn, tôi có thể trông đợi được.
Nhà chồng cũng có điều kiện, bố mẹ anh kinh doanh, trước lúc cưới đã mua cho anh một căn hộ chung cư, bảo để hai đứa ra ở riêng cho thoải mái. Cuối tuần về ăn cơm với bố mẹ là được. Tôi thích lắm, nói thật tôi không thích sống với bố mẹ chồng, kiểu gì cũng có xích mích nọ kia. Muốn quý muốn thương nhau, tốt nhất nên tách ra sống riêng.
Chồng tôi là dân kiến trúc, anh hay phải đi công tác lắm. Thời yêu nhau tôi đã hiểu công việc của anh nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng có cái hay, thỉnh thoảng được thoải mái, tự do đổi gió.
Thực ra trước khi yêu anh, tôi cũng từng trải qua một mối tình sâu sắc với Quân, anh cũng là người Hà Nội nhưng bố mẹ anh phản đối vì chúng tôi không hợp tuổi, bảo nếu cưới nhau về dễ sát chồng nọ kia. Anh là con một nên ông bà càng giữ. Hai đứa cũng dùng dằng mãi không dứt được nhau, cho đến khi tôi quen chồng tôi bây giờ mới chia tay được. Thỉnh thoảng anh vẫn nhắn hỏi thăm tôi, thú thật, tôi vẫn chưa quên hẳn được Quân.
Cưới chồng đến tháng thứ 5 thì tôi có bầu. Tôi không khỏe, nghén ngẩm ghê lắm nhưng được cái chồng yêu chiều, thương vợ. Đi làm về tự anh chợ búa cơm nước, tôi gần như chẳng có việc gì, chỉ ăn uống, nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chồng đưa đi dạo cho tư tưởng thoải mái. Tôi thấy mình sướng, mà ai cũng nói tôi có số hưởng.
Cho đến một ngày, chồng nói anh đi công trình 2 ngày mới về. Cách nhà hơn 60 km, đi về không tiện, hỏi tôi ở nhà một mình có sợ không, tôi bảo anh cứ đi, có một đêm thôi mà. Chồng vừa đi, tôi lên mạng lướt facebook thì thấy tin nhắn của Quân, anh hỏi han tôi. Cũng lâu lắm tôi không gặp anh nên khi anh ngỏ lời gặp mặt, tôi đồng ý.
Quân đến nhà tôi chừng gần 8 giờ tôi. Anh chẳng kiêng nể gì, lao vào ôm tôi rồi nói nhớ nhung. Thú thật, lúc đó cảm xúc dội về ghê gớm lắm khiến tôi không cầm lòng được. Chúng tôi quấn lấy nhau, đang lúc cao trào nhất thì cánh cửa bật mở, chồng đứng sừng sững ở cửa nhà, mặt anh tái mét rồi chuyển sang đỏ rực.
Anh xông vào, đấm đá Quân một trận lên bờ xuống ruộng. Tôi chỉnh lại quần áo, sợ mất mật không dám ho he câu nào. Anh đuổi Quân ra rồi quay sang nhìn tôi, lúc này tôi mới hoảng hốt, lắp bắp thanh minh. Anh nắm cổ tay tôi đau đến rơi nước mắt, tôi cầu xin anh tha thứ, bảo anh vì con mà cho tôi cơ hội. Anh cười ha hả, gằn giọng nói: “Chắc gì đã phải con tao, đồ mất nết”.
Đêm đó anh bỏ đi đâu cả đêm. Tôi ân hận lắm trách mình ngu ngốc. Sáng hôm sau anh về, mang theo tờ đơn bảo tôi ký. Tôi xé đơn, quỳ xuống xin. Anh nói đợi tôi đẻ ra, đi xét nghiệm nếu là con anh thì anh chu cấp nuôi dưỡng, còn không thì tôi đừng trách anh. Còn anh không chấp nhận được chuyện tôi phản bội, nên tốt nhất là ly hôn. Tôi ân hận lắm, bây giờ tôi phải làm thế nào đây?