Tôi năm nay ngoài 40 tuổi, có một con gái 19 tuổi, hiện cháu đang là sinh viên năm nhất một trường đại học. Tôi là mẹ đơn thân. Thực ra ngày trước cũng từng kết hôn, nhưng lấy được 4 năm thì ly hôn do vợ chồng sống bất đồng quan điểm. Sau đó chồng tôi vào Nam định cư, một thời gian đầu còn liên lạc hỏi thăm con nhưng sau đó thì bặt vô âm tín.
Tôi là dân kinh doanh, cũng may thu nhập ổn nên việc nuôi con cũng không quá chật vật về kinh tế, chỉ khổ cái mỗi lần con ốm đau bệnh tật hay có chuyện gì thì việc xoay sở một mình khiến tôi hơi mệt mà thôi. Không phụ lại công sức của tôi, con bé lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn, hiểu biết lắm. Trong suốt những năm phổ thông, luôn đứng đầu lớp, thi đỗ vào một trường đại học tốp đầu. Tôi tự hào vì con, tự hào vì bản thân mình, có thể tự lo cho con mà chẳng cần nhờ vả đến ai.
Con bé biết tôi vất vả nên sớm biết thương mẹ lắm. Ngoài giờ học cũng thường xuyên cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. Hai mẹ con đều sống tình cảm, nhiều lúc tôi nghĩ con bé vừa là con, vừa là tri kỷ của mình.
Tôi thường xuyên phải đi công tác, dù những chuyến đi không kéo dài nhiều nhưng lần nào tôi đi, con gái cũng phải ở nhà một mình. Hôm vừa rồi, theo lịch tôi phải đi 3 hôm nhưng xong việc sớm nên về luôn từ tối ngày thứ 2. Về đến nhà, tôi thấy ngạc nhiên khi thấy đôi giày nam để trên giá, bên trong phòng ngủ lại vang lên nhưng âm thanh lạ. Linh tính mách bảo tôi chuyện gì đang xảy ra, tôi lại gần, tiếng cười nói, rúc rích vang lên rõ hơn. Run rẩy xoay nắm đấm cửa, đập vào mắt tôi là hình ảnh con gái mình và một cậu thanh niên trẻ không mảnh vải che thân. Tôi choáng váng ngã quỵ xuống, hai đứa hoảng hốt buông vội nhau ra. Lúc đó tôi giận quá nên xông vào đánh cho con một trận, con bé lấy tay vừa đỡ đòn vừa xin lỗi, khóc lóc.
Hôm đó tôi giận lắm, hỏi ra mới biết hai đứa học cùng lớp với nhau, yêu nhau được nửa năm nay rồi. Tôi khuyên con, còn trẻ lo vào học hành đi nhưng con bé nhất định không nghe, hai mẹ con cãi nhau vùng vằng, con bé nói với tôi: “Mẹ học xong mới lấy mà vẫn ly hôn đấy thôi”. Tôi uất quá cho con bạt tát, đây là lần đầu tiên tôi tát con mạnh thế, nghĩ mà buồn kinh khủng. Giờ con bé đang dỗi tôi, không bắt chuyện, không nhìn mặt mẹ. Tôi phải làm gì bây giờ đây?