Tôi hiện là sinh viên năm 3 một trường đại học ở Hà Nội. Còn anh vừa mới tốt nghiệp ra trường, ở tận trong Sài Gòn. Chúng tôi yêu xa.
Hai đứa cũng có gặp nhau, cùng là lần đầu tiên khi tôi vào Sài Gòn theo một chương trình của trường, giao lưu với trường của anh từ hồi tôi năm nhất. Sau đó hai đứa cứ giữ liên lạc với nhau, một thời gian sau thì yêu.
Yêu xa khó thế nào chắc mọi người ai cũng hiểu. Chúng tôi chẳng bao giờ được gặp nhau, vì xa xôi và tốn kém quá, chỉ nói chuyện điện thoại, chat, hoặc gọi video nhìn nhau hằng ngày. Tôi khá xinh đẹp, tôi cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng tôi yêu anh thật lòng nên không bao giờ có suy nghĩ hay ý định bắt cá hai tay.
Tuy ở xa nhau nhưng hai đứa vẫn thường xuyên quan tâm nhau, có nhiều lúc tôi cũng thấy thua thiệt vì nhớ nhau lắm mà không gọi được, nhưng hình như càng vì thế mà tôi càng thấy mình yêu anh hơn. Tôi tin anh, và cảm nhận được tình cảm chân thành anh giành cho tôi. Thậm chí bố mẹ anh cũng biết chuyện, có vài lần gọi video, tôi còn nói chuyện với mẹ anh.
Anh vẽ ra tương lai cho hai đứa, anh bảo chỉ cần tôi tin anh, không ngại xa thì sau khi tôi tốt nghiệp chúng tôi sẽ cưới ngay và anh sẽ lo cho tôi công việc ổn định trong này.
Chúng tôi gần như không cãi nhau bao giờ, tình cảm rất tốt đẹp.
Thế rồi trước tết vừa rồi, anh ra Hà Nội thăm tôi. Hôm đó chúng tôi cùng đi ăn, đi chơi rất vui vẻ. Buổi tối, tôi không biết để anh ngủ ở đâu, đi về thì không được nên hai đứa dẫn nhau vào nhà nghỉ. Đó là lần đầu tiên tôi cùng với một người đàn ông.
Vừa tắm xong, anh lao vào tôi như con thú đói. Đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt tái dại của người yêu lúc đó khiến tôi hốt hoảng. Anh không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi mà chỉ muốn bản thân được thỏa mãn. Mặc cho tôi kêu đau, anh vẫn không chịu buông tha. Anh còn dùng cả áo trói tay tôi lại để thêm hưng phấn cho bản thân. Trong lần đầu tiên gần gũi người yêu quen qua mạng tôi hoảng sợ tột đột. Vì quá mệt, nên tôi chỉ biết thụ động đón nhận sự “tra tấn” từ anh.
Từ sau lần đó, anh về Sài Gòn, vẫn ngọt ngào với tôi nhưng tôi thì sợ lắm. Cứ thấy ám ảnh, đêm nào nhắm mắt lại tôi cũng mường tượng ra cảnh đó. Tôi thật sự thấy sợ hãi vô cùng. Nhưng tôi còn rất yêu anh, hơn nữa, tôi đã trao lần đầu cho anh mất rồi, tôi nên làm gì đây?