Tôi vẫn cứ nghĩ rằng vợ tôi sung sướng lắm, cô ấy quê ở xa, gả được về nhà tôi là may mắn, lại chẳng phải làm gì, cả ngày chỉ ăn rồi nghỉ ngơi… ai ngờ…
Tôi quen vợ rất tình cờ qua bữa tiệc sinh nhật bạn. Thấy cô ấy xinh xắn, ngoan hiền nên tôi xin số điện thoại rồi chủ động theo đuổi, làm quen.
Hơn 1 tháng sau ngày đầu gặp gỡ, chúng tôi chính thức yêu nhau. Thời gian đó tôi đang làm trong ngân hàng, còn em dạy trong trường mầm non tư thục. Lương thưởng của tôi rất khá, còn em cũng được hơn 3 triệu, ngày trước em tốt nghiệp cao đẳng nhưng không xin được đúng ngành nên làm trái nghề.
Quê em ở xa lắm, gia đình thuần nông, nghe em kể tôi biết điều kiện kinh tế cũng khó khăn. Vì thế nên tôi cũng giúp đỡ em nhiều, cho tiền thì em không bao giờ lấy nên tôi thường chủ động đưa em đi ăn uống. Yêu nhau nửa năm thì em có bầu, tôi đưa em về xin cưới. Bố mẹ tôi có vẻ không thích lắm nhưng vì có cháu rồi nên cũng không tỏ thái độ phản ứng gì.
Lấy nhau về, chúng tôi ở chung với bố mẹ. Em thể trạng không tốt lại nghén ngẩm nên tôi bảo em nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, sau này sinh xong đi làm gì thì làm. Tôi vẫn nghĩ tôi lo cho em cuộc sống như thế là đầy đủ, thoải mái, sung sướng lắm. Ai ngờ đâu mọi thứ lại chẳng được như thế, em phải chịu những thiệt thòi mà tôi không hề biết.
Tôi hỏi em có thoải mái không, em nói có, bố mẹ rất tốt, em sống rất vui vẻ, thoải mái. Cưới xong vừa được 2 tuần thì tôi có chuyến du lịch gần 1 tuần với cơ quan, tôi để em ở nhà vì sợ em bầu bí không khỏe. Em bảo tôi cứ đi thoải mái, em ở nhà với bố mẹ cũng vui.
Cho tới hôm đó, tôi về đến nhà, vừa đến cửa thì nghe tiếng mẹ vọng ra: “Cái loại ăn hại, trôi sông lạc chợ, tôi không biết cô lừa con trai tôi thế nào mà về được cái nhà này, nhưng tôi thì không bao giờ chấp nhận cô là con dâu tôi. Người đâu mà chẳng được cái tích sự gì”.
Tôi mở cửa bước vào, đập vào mắt là cảnh mẹ ngồi trên ghế, còn vợ thì khúm núm quỳ dưới đất. Thấy tôi về, cả hai cùng bất ngờ, mẹ tôi thì lúng túng, vợ thì đứng vụt dậy, cuống quýt thanh mình: “Không phải như anh nghĩ đâu, là tại em…” Tôi nắm chặt tay vợ, chảy nước mắt nhìn mẹ: “Mẹ làm gì vợ con thế này, thật không ngờ mẹ lại ác thế”. “Tao đang dạy vợ mày…” giọng mẹ tôi lạc đi ấp úng. Nhìn mắt vợ húp híp lên vì khóc, người ngợm thì gầy rạc đi, tôi xót xa kinh khủng.
Tôi đưa vợ ra nhà nghỉ, về mang cả quần áo đi, trước mắt là thế, sau tôi sẽ thuê nhà rồi hai vợ chồng ra ở riêng. Tôi hỏi, vợ cuối cùng cũng thú nhận, từ ngày về làm dâu, ngày nào tôi đi làm ở nhà mẹ cũng mắng chửi, chỉ khi nào tôi có nhà mẹ mới ngọt nhạt mà thôi.
Tôi đau lòng quá, thật sự cũng không muốn làm căng với bố mẹ, rồi mang tiếng bất hiếu nọ kia, nhưng vợ thế này tôi không chịu nổi. Tôi phải làm thế nào bây giờ đây?